Nguyệt Vũ Băng, không! Ngạo Vũ Băng nhẹ mở mắt ra, trước mắt là hai gương mặt giống nhau như đúc nhưng thật lạ cô phân biệt được họ, hai người là người anh trên danh nghĩa của Ngạo Vũ Băng, Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nhìn thấy Ngạo Vũ Băng tỉnh dậy thì hai mắt kích động muốn nhào tới ôm chầm lấy cô nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Ngạo Vũ Băng thì khựng lại. Đây không phải là ánh mắt của Ngạo Vũ Băng lúc trước mà là ánh mắt của Ngạo Vũ Băng sau này, bọn họ biết, Ngạo Vũ Băng của lúc trước đã biến mất, thay thế là một Ngạo Vũ Băng khác. Một Ngạo Vũ Băng bọn họ yêu chứ không phải là Ngạo Vũ Băng bọn họ xem như em gái.
Nhìn ánh mắt trong trẻo của Ngạo Vũ Băng, Ngạo Thiên Hoành bỗng sửng ra hắn nhớ tới điều gì đó. Đúng rồi! Ngày này kiếp trước, (:3 chả biết sao nghe cứ vần vần) bọn họ đã rời khỏi nhà được hai tiếng đồng hồ đến sáng hôm sau mới về, hoàn toàn không biết sự đau đớn của Ngạo Vũ Băng. Sau khi quay về vì thái độ hơi xa cách và khướt từ của Ngạo Vũ Băng mà giận dỗi tới khi mạt thế đến, bọn họ cũng không nghĩ theo chiều hướng khác một chút, có thể là em ấy bị sốc sau tai nạn thì sao?
Vào ngày mạt thế của kiếp trước, một mình Ngạo Vũ Băng chạy trong cơn mưa đá tìm kiếm bọn họ, che chở bọn họ để rồi sốt cao nằm li bì một chỗ. Bị nhưng người xung quanh xem là hiện tượng hóa thành tang thi mà đánh đuổi thậm chí là có người đòi giết chết em ấy. Lúc đó bọn họ cũng không hề cảm thấy áy náy, rốt cuộc hắn cũng không biết từ lúc nào tim hắn lại lạnh tanh như vậy, rõ ràng em ấy chỉ thay đổi một chút thôi, lại đối xử với em ấy như thế.
Trong mạt thế, em ấy bảo hộ bọn họ, dạy bọn họ cách sinh tồn để rồi một ngày vì cứu bọn họ mà tự bao, chết giữa bầy tang thi, một mảnh thi cốt cũng không còn. Mãi đến lúc đó bọn họ mới nhận ra, bọn họ yêu người em gái của mình, vì yêu cho nên mới muốn trả thù em ấy một chút muốn em ấy chịu một chút đau khổ vì bị khướt từ, rồi lòng tự cao lại dâng lên, không còn bậc thang nào để đi xuống.
Ngạo Thiên Khải nhìn ánh mắt trong trẻo của Ngạo Vũ Băng kiên định thốt ra. “Vũ Băng, em là Nguyệt Vũ Băng!”
Ngạo Vũ Băng ngồi dậy nhìn sâu vào ánh mắt của Ngạo Thiên Khải, không hề có lúng túng vốn có khi bị nói trúng mà nhẹ nhàng đáp lại, dù sao cô cũng sống cả trăm vạn năm rồi.
“Ừm, là Nguyệt Vũ Băng, Ngạo Vũ Băng lúc trước đã chết rồi.”
Ngạo Thiên Khải tâm tình phúc tạp gắt gao ôm lấy Ngạo Vũ Băng, hắn chưa biết hắn nên làm gì, dù trong mạt thế biết được sự thật này thì hắn vẫn đem thái độ trốn tránh ra đối phó. Dù ngày đó hắn biết hắn yêu cô nhưng lúc này đây hắn vẫn nhớ bóng hình của cô em gái nhỏ, hắn nên trách cứ cô vì mang em ấy đi hay là nên cảm ơn vì cô đã đến bên bọn họ đây?
Ngạo Vũ Băng nhìn thấy Ngạo Thiên Khải ôm chầm lấy mình thì ngạc nhiên, cô nghĩ rằng Ngạo Thiên Khải sẽ chất vấn còn không thì sẽ tránh xa cô ra chứ! Ngạo Vũ Băng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngạo Thiên Khải rồi quay sang nhìn Ngạo Thiên Hoành, lúc này cô bị ôm chặt nên không thể nhúc nhích được.
Loading...
Cả một buổi trời Ngạo Thiên Khải mới nặn ra một câu. “Cảm ơn, cảm ơn em đã đến đây!”
Ngạo Vũ Băng ngơ ngác nhìn Ngạo Thiên Khải, tại sao hắn lại nói như vậy? Rõ ràng cô chiếm mất thân thể của em gái hắn mà còn cảm ơn cô đã chiếm? Ngạo Vũ Băng sống rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với loại tình huống như thế này, cả người luống cuống hẳn lên. Nhưng đâu đó từ trong tim một cỗ ngọt ngào và phụ thuộc cứ hiện lên đánh úp vào lý trí của cô, đây ắt hẳn là cảm xúc của Ngạo Vũ Băng kia đi, cô kế thừa thân thể cũng kế thừa cả tình cảm và tính cách mất rồi.
Vì cỗ ngọt ngào ấm áp này mà trong lòng Ngạo Vũ Băng cứ gào thét, cô muốn được ôm thật lâu, cái ôm của Khải ca thật ấm áp. Dần dần hai mắt Ngạo Vũ Băng dịu đi, ánh mắt trong trẻo bị thay thế bằng một ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự phụ thuộc.
Ngạo Thiên Hoành nhìn thấy Ngạo Thiên Khải và Ngạo Vũ Băng ôm nhau thì cũng vòng tay ra phía sau Ngạo Vũ Băng, ba người ôm chầm lấy nhau, cả phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Đêm đó, ba người lại giống như những năm trước, ôm nhau ngủ, có lẽ đây là giấc ngủ bình yên nhất của ba người trong những năm này. Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành lăn lộn trong mạt thế đương nhiên không thể yên giấc, Ngạo Vũ Băng canh giữ tinh cầu càng không có được giấc ngủ yên, nhiều lúc nàng quên mất cảm giác ngủ mất rồi.
Ngạo Vũ Băng trong lòng thầm nghĩ, nếu đã có một cơ hội nữa thì cô nên sống cho bản thân mình. Ba mẹ cũng đã ngủ say, Tiểu Vũ cũng có mái ấm của mình, ước vọng của Thần Dật cũng đã hoàn thành, nàng có lẽ nên buông tay được rồi. Ba, mẹ, Tiểu Vũ, Dật thúc, mọi người ủng hộ Vũ Băng đúng ?
Nghĩ đến đây, Ngạo Vũ Băng mím môi cười, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, những tiếng chim khe khẽ giọng hót ríu rít cùng những làn gió nhẹ nhàng lay động, cả những tia sáng dường như cũng dịu dàng hơn, mọi thứ đều như đang sợ đánh thức những người còn nằm bên trong phòng kia, dường như biết được sự mệt mỏi của họ, dường như đang cố gắng làm giấc ngủ của họ bình yên hơn.
Nhưng... với họ thì việc ngủ đã là quá xa xỉ, huống chi tới việc ngủ sâu. Hai người con trai trên giường bỗng mở bừng mắt, cảnh giác nhìn xung quanh rồi như sực nhớ ra điều gì đó lại buông lỏng cảnh giác.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nhìn nhau rồi ăn ý nhìn xuống thiên hạ đang ngủ say trên giường, ánh mắt trìu mến xen lẫn đau đớn.
Xem ra dù là Băng Nhi lúc trước hay Băng Nhi bây giờ đều thích ngủ như nhau, có điều vị sự bốc đồng của kiếp trước mà không hề phát hiện. Sau này, dù có muốn thì cũng không có cơ hội nữa.
Ngạo Thiên Khải nhìn lên đồng hồ điện tử trên tường, thì ánh mắt lóe lên một tia vui sướng. 7:03 ngày 27 tháng 9 năm 2015. (Ai biết tại sao ta để ngày này k nè? :3)
Theo như hắn nhớ thì ngày mạt thế là ngày 31 tháng 12 năm 2016. (ngày tháng mang tính chất hù dọa :P) Còn hơn một năm nữa, bọn họ có thời gian chuẩn bị, với Linh Phủ của Băng Nhi bọn họ có thể không lo về việc vật tư. Kiếp trước những lần đi qua siêu thị, Băng Nhi đều lén lấy một số thứ cho nên bọn họ không bao giờ lo vấn đề này nhưng sau khi em ấy chết thì bọn họ mới biết thức ăn quý như thế nào, mới biết dụng tâm kín đáo của em ấy ra sao, mới biết lòng người thời mạt thế thối nát.
Ngạo Thiên Khải âm thầm ra quyết định, hắn nhẹ nhàng rời giường đi ra ngoài. Ngạo Thiên Hoành nhìn thấy Ngạo Thiên Khải ra ngoài thì hắn cũng hiểu, anh trai muốn chuẩn bị cho mạt thế, đến lúc đó họ không cần phải chém chém giết giết đi tìm vật tư nữa.
Ngạo Thiên Hoành im lặng xoay người nằm cạnh Ngạo Vũ Băng, lúc này ánh mắt của Ngạo Thiên Hoành lập lòe ý xấu. Dù sao anh trai cũng ra ngoài rồi, hắn có thân thiết với Băng Nhi thì anh ấy cũng không tranh giành được.
Ngạo Thiên Hoành nghĩ là làm, đem Ngạo Vũ Băng ôm vào trong lòng, tay thì di chuyển trên lưng Ngạo Vũ Băng, cảm giác mềm mại truyền đến trong tay làm Ngạo Thiên Hoành muốn phát điên lên. Ân! Thật tốt! Không có anh trai ở đây muốn làm gì cũng được. Ngạo Thiên Hoành sung sướng cong khóe môi lên.
Ngạo Thiên Hoành khe khẽ nói vào tai Ngạo Vũ Băng.
“Bảo bối, không có Khải ca ở đây, em cho ca thân một cái nhé!”
Xong, Ngạo Thiên Hoành lại nhẹ ngậm lấy đôi môi vủa Ngạo Vũ Băng, nhẹ mút một cái rồi buông ra, cảm giác mềm mại làm Ngạo Thiên Hoành không nỡ buông ra nhưng lại sợ đánh thức bảo bối nằm trong lòng, tiếc nuối buông ra rồi ôm thật chặt.
Ngạo Vũ Băng lúc này chìm sâu vào giấc ngủ, không hề biết nằm cạnh mình là một con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Ngạo Thiên Khải giải quyết xong mọi chuyện thì đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy em trai đang ôm lấy bảo bối còn ngủ nướng trên giường, hắn nhẹ đi lên giường nằm ở bên còn lại, luồng tay qua ôm Ngạo Vũ Băng, nhẹ nhắm mắt lại đánh thêm một giấc nữa, dù sao đây không phải là mạt thế, nên ngủ nhiều một chút.
10:00
Ngạo Vũ Băng đang ngủ thì cảm thấy có gì đó đang đè lên người mình, rất nặng làm cô không di chuyển được, cô khó chịu đẩy đẩy ra nhưng không được, liền tức giận mở mắt ra xem cái gì đang đè lấy mình.
Đập vào mắt Ngạo Vũ Băng là cô đang nằm giữa Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, cái thứ đáng ghét làm cô không di chuyển được là tay chân của họ. Cảm giác lúc này của Ngạo Vũ Băng là cô đang bị biến thành một cái gối ôm, mười phần khó chịu.
Ngạo Vũ Băng vừa tính mở miệng trách móc thì cảm thấy có cái gì đó không đúng, tại sao cô lại tức giận vì việc nhỏ bé như thế này, cả người lại yếu ớt? Cũng đúng, cơ thể lúc này không còn là Nguyệt Vũ Băng nữa, đây là cơ thể Ngạo Vũ Băng, toàn thân không có linh lực, việc yếu ớt không khó hiểu. Nhưng một người từ lâu đã không còn vui buồn hờn giận nữa thì tại sao lại tức giận một việc không đâu như thế này?
Ngạo Vũ Băng nghĩ nghĩ rồi lại tự cười mình, có lẽ là cảm xúc của thân thể này đi, mà cũng tốt, đã lâu lắm rồi cô không được nếm trải cảm giác có “cảm xúc”, đây là một việc tốt.
Ngạo Vũ Băng xoay qua bên phải thì nhìn thấy Ngạo Thiên Khải đang nhắm mắt ngủ, bên trái đương nhiên là Ngạo Thiên Hoành. Thất ra hai người nọ rất đẹp trai, cũng không hề khó nhận dạng.
Ngạo Thiên Khải có lông mày đậm hơn Ngạo Thiên Hoành, cảm giác nam tính và đáng tin cậy hơn, làn da cũng đen hơn Ngạo Thiên Hoành một chút. Bù lại Ngạo Thiên Hoành lại có một đôi môi đẹp, môi mỏng mà hơi ửng đỏ, người ta nói môi mỏng rất bạc tình nhưng ánh mắt của Ngạo Thiên Hoành làm Ngạo Vũ Băng cảm thấy không đúng. Dù Ngạo Thiên Hoành có phóng túng một chút nhưng là một người rất trọng tình nghĩa. Nếu nói Ngạo Thiên Khải là một chỗ dựa vững chắc thì Ngạo Thiên Hoành sẽ là một nơi để đặt niềm tin cậy.
Nghĩ nghĩ không biết thế nào bỗng dưng Ngạo Vũ Băng có cảm giác rất muốn hôn lên đôi môi đó một cái rồi bất giác chạm nhẹ vào môi Ngạo Thiên Hoành. Hai lỗ tai Ngạo Vũ Băng bỗng ửng đỏ rồi chôn đầu xuống gối, tự nhủ rằng ‘đây không phải cảm xúc của ta, đó là cảm xúc của Ngạo Vũ Băng đấy.’