Mộ Hàn Vũ thử dùng ý niệm điều động nguồn năng lượng lên bàn tay mình thì nhìn thấy hai luồng năng lượng trắng đen lẫn lộn giao thoa vào nhau nổi lên.
Ngạo Thiên Khải kinh ngạc nhìn về phía Mộ Hàn Vũ, luồng năng lượng một nhu hòa một tàn bạo đó, không lẽ là niệm lực? Ngạo Thiên Khải hưng phấn nói với Mộ Hàn Vũ.
“Cậu có thể tách luồng năng lượng thành hai luồng độc lập không?”
Mộ Hàn Vũ nghe vậy thì vui vẻ làm theo, quả nhiên ý niệm vừa động thì hai luồng năng lượng được tách ra hoàn toàn, cũng có thể chỉ toát ra một cái mà thôi, Mộ Hàn Vũ vui vẻ với hai luồng năng lượng.
Ngạo Thiên Khải chỉ vào hai cái cây phía sau lưng Mộ Hàn Vũ, “Cậu thử đưa hai luồng năng lượng vào trong cây đó xem.”
Mộ Hàn Vũ tí tửng chạy lại hai cái cây, đầu tiên là đưa luồng năng lượng màu trắng vào trong thân cây, nháy mắt cái cây dường như có một luồng sinh lực cường đại, các tán lá bắt đầu lan rộng ra, bao trùm qua cả bên này. Mộ Hàn Vũ hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng một lát nữa sẽ hỏi sau, tiếp tục công việc đem luồng năng lượng màu đen vào một cây khác, cái cây đó nháy mắt héo rủ, cả rễ của héo lại, làm mặt đất nơi đó sụp xuống một ít. Mộ Hàn Vũ lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Ngạo Thiên Khải ngượng ngùng cười.
Ngạo Thiên Khải vừa nhìn thấy sự thay đổi của cái cây thì đã lơ mơ đoán được dị năng của Mộ Hàn Vũ, cho tới khi nhìn thấy cái cây héo rủ thì chắc chắn rằng đây là dị năng hệ niệm lực, một dị năng hiếm có và biến thái nhất.
Dị năng giả hệ niệm lực luôn luôn cổ quái, có lẽ là do năng lực của họ đi, dị năng giả hệ này có khá nhiều năng lực trong đó bốn cái cơ bản nhất là chúc phúc, nguyền rủa, chữa trị và tạo ảo giác. Vả lại dị năng giả hệ niệm lực có tinh thần lực rất cường đại. Sau này dị năng giả hệ niệm lực liền trở thành một huyền thoại trong mạt thế.
Chúc phúc đối với nhân loại rất có lợi, chúc phúc có thể giúp nhân loại đề cao thực lực lên trong một thời gian ngắn nhưng đối với tang thi thì sẽ làm trì trệ hành động của bọn chúng, nếu năng lực cường đại có thể trực tiếp ăn mòn tang thi. Ban đầu thì năng lượng này cũng có tác dụng đối với động vật và cây cối nhưng sau này khi động vật và cây cối bị biến dị thì đây cũng là một chất độc đối với chúng.
Nguyền rủa lại trái ngược với chúc phúc, có thể làm suy yếu năng lực của nhân loại nhưng lại có tác dụng to lớn với tang thi, nếu nhận được nguyền rủa một thời gian dài tang thi có thể thăng cấp. (Đây sẽ là thức ăn cho…. Thôi sau này viết tới mọi người sẽ biết.)
Loading...
Chữa trị và tạo ảo giác, năng lực cũng như tên, thể hiện lên hết cả mặt chữ nhưng tạo ảo giác chỉ có thể thành công khi thực hiện đối với những người cùng cấp hoặc thấp hơn, nếu dị năng giả hệ niệm lực có tinh thần lực cường đại vượt cấp thì mới có khái niệm “trừ khi”.
Ngạo Thiên Khải không biết nên tính sao với Mộ Hàn Vũ, thật sự thì hắn tin tưởng cậu ta, tin tưởng cậu ta sẽ không vì năng lực của mình mà bỏ rơi bọn họ chạy theo đuôi người khác nhưng Ngạo Thiên Khải cũng không muốn cậu ta dừng chân tại đây bảo vệ bọn họ, đó là không công bằng.
Mộ Hàn Vũ nhìn thấy sắc mặt phức tạp của Ngạo Thiên Khải thì vội vàng chạy lại. “Sao vậy, Khải ca?”
Ngạo Thiên Khải thấy dáng vẻ vội vàng của Mộ Hàn Vũ thì thật lòng nói. – “Dị năng hệ niệm lực, dị năng được xưng là huyền thoại của thời mạt thế.”
Mộ Hàn Vũ nghe vậy thì vui vẻ. “Tốt quá. Dị năng của đệ rất mạnh a~ Nhưng sao ca lại buồn vậy?”
Ngạo Thiên Khải nhìn nhìn Mộ Hàn Vũ trả lời. “Cậu cũng thấy đó, ba người chúng tôi năng lực đều rất yếu, chỉ có tôi là hệ tự nhiên nhưng lại là hệ mộc, hệ yếu nhất nhưng cậu là niệm lực hệ, tiền đồ sáng lạng. Có lẽ cậu không nên đi với chúng tôi, chúng tôi chỉ liên lụy cậu thôi.”
Thật ra câu nói này bảy phần thật ba phần giả, Mộ Hàn Vũ có tiền đồ rộng mở và dị năng của họ được xem là phế vật là đúng, nhưng việc liên lụy Mộ Hàn Vũ thì … có lẽ là hoàn toàn sai lầm, kiếp trước chỉ với một thân năng lực hoàn toàn không dựa vào dị năng họ vẫn có thể sống sót, kiếp này dị năng tuy yếu nhưng đều là thứ họ cần thiết, phụ trợ cho kỹ năng sinh tồn của họ lại thêm sự chuẩn bị trước mạt thế, họ không tin họ không sống được. Ngạo Thiên Khải chỉ muốn thử lòng Mộ Hàn Vũ mà thôi.
Mộ Hàn Vũ nghe Ngạo Thiên Khải nói vậy thì tức giận, không lẽ cậu là người không đáng tin như vậy? Mộ Hàn Vũ giận dữ hét lên với Ngạo Thiên Khải.
“Không lẽ đệ là người như vậy sao? Tại sao hết lần này đến lần khác ca đều nghĩ rằng đệ sẽ bỏ mọi người mà đi? Chỉ vì chúng ta mới quen biết hơn một tháng sao? Đệ không quan tâm, dù mọi người có đuổi đệ đi đệ cũng sẽ không đi đâu, đệ nhất quyết bám díu vào đây. Ngạo Thiên Khải nghe Mộ Hàn Vũ nói xong thì vỗ mạnh vai cậu. “Được lắm nhóc, tôi chỉ đợi một câu nói của nhóc mà thôi.”
Mộ Hàn Vũ đang giận dữ thì cảm thấy có gì đó không đúng, thì cảm giác bả vai đau nhứt truyền đến, Mộ Hàn Vũ cứ như phát ngốc, mặt mày ngơ ngác chẳng biết phải làm sao. Lúc này Ngạo Vũ Băng nháy mắt với Ngạo Thiên Hoành đi qua.
“Giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên là Ngạo Vũ Băng, dị năng giả hệ tốc độ, kiêm nhiệm không gian hệ. Nếu chiến đấu trực diện thì tôi sẽ sử dụng roi, xem như không làm vướn bận cậu nhỉ.”
Ngạo Thiên Hoành cũng giơ tay qua phía Mộ Hàn Vũ. “Tôi tên là Ngạo Thiên Hoành, dị năng giả hệ đặc biệt, năng lực là sóng âm, trực chiến vũ khí là trường đao.”
Ngạo Thiên Khải cũng mỉm cười với Mộ Hàn Vũ. “Tôi tên là Ngạo Thiên Khải, dị năng giả hệ mộc, trực chiến vũ khí là kiếm. Thật ra dù dị năng của cậu rất biến thái nhưng hiện tại tất cả mọi người đều là dị năng giả cấp không, niệm lực hệ của cậu chỉ có thể phụ trợ mà thôi, cậu là yếu nhất đó.”
Mộ Hàn Vũ nghe vậy thì vui vẻ đáp lời. “Vâng ạ, đệ là Mộ Hàn Vũ, dị năng hệ huyền thoại hệ niệm lực, mong mọi người chiếu cố.”
Ngạo Vũ Băng nghe vậy thì phì cười, cậu ta không biết khiêm tốn tí nào. Ngạo Thiên Khải cũng vui vẻ cười, tiện thể tay cũng vòng qua người Ngạo Vũ Băng ôm ôm một cái. Ngạo Thiên Hoành thì trực tiếp cốc vào đầu Mộ Hàn Vũ. “Khoát lác, qua đây, tôi dạy cậu vài chiêu phòng thân.”
Mộ Hàn Vũ và Ngạo Thiên Hoành một người học một người dạy vô cùng nghiêm túc, Ngạo Vũ Băng thì ngồi bên đây tựa vào lòng Ngạo Thiên Khải quan sát, lúc này Ngạo Vũ Băng mới sực nhớ, từ trong Linh Phủ lấy ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm một màu xanh sẫm với chuôi cầm làm bằng hắc ngọc.
“Khải, cái này cho anh, đây là thanh kiếm làm từ mộc thạch, có lẽ sẽ hữu dụng với dị năng của anh.”
Ngạo Thiên Khải nghe Ngạo Vũ Băng nói vậy thì trong lòng ấm áp, đã là bảo bối đưa thì dù là gỗ mực hắn cũng sẽ trân trọng, khi Ngạo Thiên Khải cầm thanh kiếm thì cảm giác được một luồng sinh lực cường đại chạy khắp toàn thân, xem ra cái này thật sự là báu vật.
Ngạo Thiên Khải đặt thanh kiếm một bên vùi đầu vào vai Ngạo Vũ Băng mà ngửi, người bảo bối thật là thơm, không như bọn họ lâu ngày không tắm, cứ hai ngày bảo bối lại trốn vào Linh Phủ tắm một lần, cả người thơm ngát. Mùi thơm của bảo bối làm hắn ảo tưởng mạt thế không hề tới, những con tang thi hôi thối kia chỉ là ảo giác mà thôi.
Ngạo Vũ Băng thấy Ngạo Thiên Khải ôm chằm lấy mình thì cũng không nói gì, dù sao cô cũng quen rồi, vả lại cô thích cảm giác được họ ôm mình vào lòng, rất ấm áp.
Ngạo Thiên Hoành bây bên kìa thấy Ngạo Thiên Khải một mình ôm Ngạo Vũ Băng thì tức tối, không có nơi để trút giận liền bắt bẻ tới lui Mộ Hàn Vũ, Mộ Hàn Vũ đáng thương của chúng ta không hề biết gì, bị la mắng oan ức nhưng không dám nói nữa lời.
Tầm bưởi trưa bốn người quyết định vượt núi, nếu con người đã bắt đầu có dị năng thì không lâu nữa động thực vật cũng sẽ biến dị, không thể nói rừng là nơi nguy hiểm ngang ngửa với các thành chết.
Leo núi hơn hai ngày cuối cùng bốn người cũng nhìn thấy được một thành thị, đây là thành thị nằm trong địa phận nước V, quê hương của họ. Mất hơn hai tiếng để xuống núi bốn người mới thành công đặt chân trên nước V. Ngạo Vũ Băng bỗng dưng đề nghị.
“Chúng ta tìm một siêu thị nhỏ hay gì đó đại loại có thể có hàng hóa, vào đó lấy một ít đi, thức ăn chúng ta lấy dọc đường đã sắp hết rồi.”
Dù đã nhận định Mộ Hàn Vũ là một thành viên trong nhóm nhưng Ngạo Vũ Băng vẫn không có ý định cho Mộ Hàn Vũ biết về Linh Phủ của mình, càng không thể nói cho cậu ta biết họ đã chuẩn bị sẵn trước mạt thế, chỉ cho Mộ Hàn Vũ biết rằng cô có không gian để sau này có lấy cái gì cũng không cần đề phòng Mộ Hàn Vũ nữa, Mộ Hàn Vũ không giống như Trương gia gia. Với lại, cảm giác đi cướp siêu thị chắc chắn sẽ rất thú vị.
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành nhìn ra nét giảo hoạt trong ánh mắt của Ngạo Vũ Băng liền vui vẻ xoa đầu cô. Mộ Hàn Vũ nghe tới việc đi cướp siêu thị thì hưng phấn tới mức hai mắt sáng ngời, lăn xăn chạy về phía trước tìm xe.
“Oaoa~ Có rất nhiều xe đắc tiền a~ Nhất quyết lấy một chiếc chạy cho oách.”
Mộ Hàn Vũ thì hưng phấn nhưng cậu quên mất mạt thế đã phủ xuống hơn một tháng rồi, những chiếc xe bị bỏ lại hầu như là xe hết xăng, dù chiếc xe đó có quý cỡ nào, không có xăng thì làm sao chạy được.
Mười lăm phút sau, Mộ Hàn Vũ quay lại với vẻ mặt ủ rũ, cậu tìm chết mấy con đường nhưng toàn là xe hết xăng, Ferrari có, Maybach có, Honda có, Hummer có, chỉ là xăng không có. Giấc mơ chạy xe oách của cậu a~
Ngạo Vũ Băng lúc này đã đứng cạnh một chiếc Hummer thuận tay lấy ra một can xăng còn non nửa đổ vào, đến khi không còn giọt xăng thì thu can vào trong Linh Phủ. Ngạo Vũ Băng vẫy tay về phía Mộ Hàn Vũ. Mộ Hàn Vũ thấy vậy thì vui vẻ chạy qua, nhảy lên xe, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc cô ấy trữ xăng lúc nào vậy? Chắc là rút từ chiếc xe tải ở bên kia ngọn núi! Thôi bỏ qua đi, có xe đi là tốt rồi