Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng nam tu sĩ cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội nói: "Ta đã tính được thiên cơ, có đan dược này đủ để giúp lão vượt qua tử kiếp."
Ông lão áo xám lắc đầu, nói: "Tạo hóa trêu ngươi, coi như lão phu vượt qua kiếp nạn này, cũng không thể thay đổi được gì."
Nam tu sĩ khó hiểu, nhìn về phía ông lão.
Ông lão áo xám cảm khái, nói:
"Trong thiên hạ này, người tu hành nhiều như cá diếc sang sông, thế nhưng tu sĩ am hiểu lục nghệ lại quá ít."
"Mấy trăm năm qua..."
"Ta chỉ có một đệ tử chân truyền là con mà thôi."
"Con phải nhớ kỹ..."
Loading...
"Chúng ta biết rất nhiều thứ, không chỉ có yêu ma là lúc nào cũng muốn giết chết chúng ta, mà ngay cả các đại môn phái trong nhân tộc cũng nửa kính trọng sợ hãi, nửa là không tin tưởng chúng ta."
Nam tu sĩ đứng dậy, quát: "Đừng nói những lời thừa thãi này, nhanh ăn thần đan đi!"
Ông lão cười cười, nếp nhăn giữa lông mày dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hình như ông ta đã hạ quyết tâm nào đó.
"... Đồ nhi, con phải chú ý lắng nghe lời của ta."
"Thiên phú của con có một không hai, thế nhưng lại bị đất trời ghen ghét, vừa sinh ra đã bị mù, cụt một tay, kinh mạch thiếu hụt, không thể được đạo pháp chữa trị."
"Mệnh số của con đã sớm bị định ra, qua nhiều năm như vậy, ngay cả lão phu cũng không thể thay đổi số mệnh cho con được..."
Nói xong, ông lão áo xám dùng hết toàn lực, đập mạnh vào ngực của nam tu.
Nam tu sĩ chưa từng đề phòng cho nên trái tim đã bị đánh nát.
Lúc sắp chết, hắn mở con ngươi xám trắng ra, nét mặt thể hiện vẻ khó tin, nhìn về phía ông lão.
"Ta... tử kiếp... hóa ra..."
Hắn nói.
Ông lão lại đặt thần đan vào trong miệng nam tu sĩ, lùi về sau mấy bước, dùng hai tay hợp lại thành một thủ ấn.
Từng luồng gợn sóng huyền ảo, tản ra lực lượng khủng bố từ trên người ông lão phát ra, ngưng kết lại thành linh văn, rồi chúng liên tục nhập vào trong cơ thể nam tu sĩ.
"Đồ nhi."
"Dùng thần đan giúp con thay đổi vận mệnh, đây là chuyện duy nhất mà sư phụ có thể làm được."
Nam tu sĩ cố gắng hồi lâu mới nói ra được: "Tại sao..."
"Bởi vì trận chiến tranh này chỉ là bắt đầu, mà kết cục lại được định sẵn từ lâu."
Ông lão áo xám thở dài nói: "Trong hư không ẩn chứa một tồn tại vô cùng khủng bố, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta, ta suy nghĩ đã rất lâu, thế nhưng vẫn không tìm ra được một cách giải quyết nào cả... thậm chí ngay cả chân tướng là gì ta cũng không rõ đã phải chết."
"Đồ nhi, ta hi vọng con có thể... sống sót..."
"Đây là nguyện vọng sau cùng của ta."
Trong doanh địa.
Người tu hành võ đạo ôm quyền nói: "Ta tên là Vương Thành, đệ tử của Lỗ Vân môn."
Liễu Bình đáp lại: "Tạ hạ là Trần Song Vũ."
"Người anh em, ngươi là đệ tử của môn phái nào?" Vương Thành hỏi.
"Tại hạ là đệ tử chân truyền của Thần Thiên tông." Liễu Bình nói.
"Thần Thiên tông sao, hóa ra ngươi là đệ tử của danh môn đại phái." Vương Thành tặc lưỡi nói.
"Thực ra cũng không có gì, phần lớn đệ tử của Thần Thiên tông chúng ta là kiếm tu hoặc đao khách, mỗi lần đều lao lên trước nhất, tử thương nhiều hơn nhiều môn phái bình thường, Hồn đăng trong Mệnh Hồn điện cũng đã tắt khoảng 30% rồi." Liễu Bình nói với vẻ bình tĩnh.
"Thật đúng là phong thái của môn phái lớn, làm cho người ta khâm phục!" Vương Thành thở dài nói.
Hồn đăng tự nhiên liên kết với mệnh hồn của người tu hành, khi người tu hành chết đi, Hồn đăng cũng tự tắt.
Thế nhưng quá trình chế tạo Hồn đăng khá phiền phức, phải trải qua mấy chục công nghệ, bao gồm cả luyện khí, đạo pháp, quẻ thuật, còn cần cả người tu hành có tu vi cực cao tự mình luyện chế, mới có thể nhóm lửa Hồn đăng cho đệ tử của mình.
Cho nên bình thường chỉ có danh môn đại phái, mới có Mệnh Hồn điện chuyên môn cất đặt Hồn đăng.
Cho nên...
Liễu Bình cũng có Hồn đăng.