Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:
[Đã tra xét cơ sở dữ liệu, thành công tìm được thông tin đối ứng của vật phẩm.]
[Ngươi phát hiện vật phẩm của văn minh ma pháp: Vật cưỡi ngựa một sừng.]
[Cách sử dụng: Dùng năm đơn vị ma lực để kích hoạt bức tượng này, kích hoạt pháp thuật trong đó hóa thành vật cưỡi.]
[Chú thích: Dùng Danh Sách làm môi giới, dựa theo quy tắc chuyển đổi cùng xói mòn năng lượng, có thể dùng số lượng linh lực gấp năm lần ma lực cũng có thể miễn cưỡng kích hoạt bức tượng này.]
Liễu Bình nhìn về phía Hồng Đào và Triệu Thiền Y.
Hai người vẫn đứng tại chỗ, trên mặt xuất hiện vẻ thấp thỏm cùng đề phòng.
Đồ vật này, có nguy hiểm hay là không? Có đáng giá để cầm lên hay không?
Liễu Bình vẫy tay, bức tượng kia lập tức bay tới, rơi vào trong tay của hắn.
Loading...
"Hai vị xin yên tâm, ta đã từng gặp thứ này trên một bản đồ giám, không nguy hiểm."
Hắn nói.
Hai người lập tức thở dài nhẹ nhõm.
"Vậy... nó có thể bán bao nhiêu tiền?" Triệu Thiền Y hỏi.
"Ta chỉ biết rằng nó không có nguy hiểm, thế nhưng không biết giá cả của nó như thế nào." Liễu Bình nói.
"Không sao cả, tóm lại sẽ không lỗ vốn là được rồi." Hồng Đào nói.
Đột nhiên.
Một giọng nói từ xa truyền tới:
"Đương nhiên sẽ không lỗ vốn, thứ này chính là thứ tốt."
Tàn ảnh xuất hiện.
Đùng! Đùng!
Sau hai tiếng vang trầm, Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt.
Liễu Bình cũng xòe chiếc quạt trong tay ra, như mở một bức họa thả ra từng tầng ánh sáng, thay hắn ngăn cản mười hai bóng đao.
Dù cho như vậy, Liễu Bình vẫn bị đánh bay ngược ra ngoài.
Hắn mượn thế để đánh tan lực tác dụng lên cơ thể, liên tục điều chỉnh tư thế giữa không trung, nhẹ nhàng bay khỏi nơi đó hơn trăm mét.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc...
Liễu Bình vừa bay ngược ra ngoài, vừa múa chiếc quạt trong tay thành những vòng tròn từ trên xuống dưới, ngay lập tức tạo ra chín luồng sáng hóa thành lưỡi đao bảo vệ quanh người.
Luồng tàn ảnh kia không ngờ hắn có năng lực này, trong thời gian ngắn không thể tới gần hắn, chỉ có thể chạy vòng quanh hắn tìm kiếm khe hở để công kích.
Liễu Bình lơ lửng giữa không trung, tay trái lật ra, trên tay xuất hiện Linh Khuyển phù.
"Ha ha ha, Linh Khuyển phù? Đây là giãy giụa sau cùng của ngươi sao?" Tàn ảnh cười to nói.
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, bỗng phun ra một búng máu, nhuộm tấm phù thành màu đỏ máu, hai ngón tay chập lại như đao, múa cực nhanh trên chiếc phù.
Tấm phù bị máu tươi bao phủ một tầng, lại bị hắn dùng tay dẫn máu, vạch ra linh văn hoàn toàn mới.
Chỉ trong nháy mắt, một tấm phù hoàn toàn mới đã hoàn thành.
Liễu Bình vừa múa quạt, tay kia thì niết lá bùa, quát khẽ: "Hổ hình!"
Tấm phù bốc cháy hừng hực, tạo thành một luồng lửa mạnh.
Ngọn lửa rơi xuống dưới đất, ngưng tụ thành hình, hóa thành một con hổ lớn cháy hừng hực đứng trên mặt đất.
Lúc này, Liễu Bình mới nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tàn ảnh kia hơi do dự, lùi về phía sau khoảng chục mét.
Lúc này, hắn ta mới hiện thân...
Là một người đàn ông tay cầm lưỡi móc, đầu đội cao quan bạch ngọc.
"Phù sư?"
Hắn ta kinh ngạc quan sát Liễu Bình.
Một tay Liễu Bình đặt lên người con hổ, tay niết pháp quyết.
"Đợi đã..." Hắn ta vội vàng nói.
"Giết hắn." Liễu Bình nói.
Cũng giống như đối phương đột nhiên đánh lén vậy, chiến đấu giữa các tu sĩ đều bắt đầu mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, dùng phương thức kịch liệt nhất để tiến hành...
Tới tận khi phân ra thắng bại mới thôi.
Nếu như trong quá trình này mà có người sinh ra sự do dự, hoặc bỏ dở thuật pháp công kích của bản thân, như vậy thì tương đương với việc giao tính mạng của bản thân cho người khác, đó là hành vi ngu xuẩn nhất.
Con hổ mạnh mẽ lao ra ngoài, hóa thành vô số đốm lửa, bao phủ người đàn ông kia vào bên trong.
Hắn ta cũng không thể chạy thoát thân trong thời gian ngắn, bị con mãnh hổ ẩn hiện trong ngọn lửa đánh trúng bảy tám lần, ngã lăn xuống mặt đất, không nhúc nhích.
Liễu Bình thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu lại tấm phù, chạy về phía Hồng Đào.
Trên người Hồng Đào bị hai con dao găm dài đâm xuyên, lúc này đã hít thì ít, thở ra thì nhiều, cũng sắp không chịu nổi.
"Hồng đạo hữu, cố gắng, ta còn có một viên Khống Hạc đan, ngươi ăn xong sẽ không sao."
Liễu Bình nói lớn.
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lấy một viên đan dược tản ra mùi thơm ngát ra.
Hắn cầm viên đan dược này đang định đút vào trong miệng của Hồng Đào.
Bỗng dị biến xuất hiện...
Một trận gió lớn ập tới sau lưng Liễu Bình, đập bay hắn ra khoảng chục mét.
Lại là người đàn ông đội cao quan kia.
Quần áo nửa người trên của hắn ta đã bị đốt rụi, làn da bị đốt tới mức cháy đen, đứng tại trước mặt Hồng Đào mà thở dốc.
"Chiêu thức vừa rồi quá lợi hại, lại có thể làm ta bị thương... Thế nhưng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, phóng ra loại phù pháp lợi hại như vậy, chắc hẳn linh lực cũng đã bị tiêu hao hết rồi chứ."
Mặc dù chiêu thức vừa rồi làm hắn ta bị thương nặng, thế nhưng vẫn chưa đủ để lấy đi tính mạng của hắn ta.
Trong tay hắn ta vẫn nắm chặt một viên đan dược.
Chính là viên đan dược mà Liễu Bình vừa lấy ra!
Hắn ta ngửi thử viên đan dược này, rồi bỗng cười lớn một trận.
"Ha ha ha, là Khống Hạc đan? Thật sự là Khống Hạc đan! Tại sao thằng nhóc ngươi lại có được đan dược tốt như vậy."
Liễu Bình lăn ra xa bảy tám mét, nằm rạp trên mặt đất, phun ra một búng máu, giận dữ hét với vẻ không cam tâm: "Rõ ràng ngươi chính là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, vậy mà đánh lén ba người Luyện Khí chúng ta, còn cướp đi đan dược của ta, hèn hạ vô sỉ!"
"Hèn hạ? Các ngươi mất cảnh giác như vậy, lại còn dám trách người khác ra tay à?"
Hắn ta thôi cười, sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Nhóc con, từ trước tới nay con đường tu hành đều là như vậy, được rồi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một đạo lý... cẩn thận có thể đi thuyền vạn năm."
Hắn ta ăn luôn viên đan dược trong tay.
Liễu Bình thấy vậy, tất cả biểu hiện tức giận không cam lòng đều biến mất, đứng dậy chạy về phía Hồng Đào.
Người đàn ông kia thì nhìn bóng lưng Liễu Bình với vẻ cười như không cười, đưa tay chạm tới túi trữ vật, bỗng nhiên cả người cứng lại.
Hắn ta không thể cử động.