Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không thể có khả năng toàn bộ thế giới Tu Hành đều biến thành một bộ phận của thế giới Tử Vong được.
Dù sao, trong vô số truyền thuyết, thế giới sau khi chết đối ứng với thế giới Tu Hành chính là Hoàng Tuyền.
Mọi thứ tại Hoàng Tuyền đều khác với thế giới Tu Hành, trong những ghi chép tại Thượng Cổ, phải có những nơi như cầu Nại Hà, Vong Xuyên, Đại Thiết Vi Sơn, Địa Ngục, Luân Hồi Điện,... để đảm bảo cho con người có chỗ luân hồi chuyển sinh.
Mà ở trong này chỉ có quan tài, quan tài vô tận, cùng với quái vật biến linh hồn thành nô lệ.
Nơi nào xuất hiện vấn đề chứ?
Trong đầu Liễu Bình xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng vẫn mãi không bắt được bất cứ manh mối nào cả.
"Thôi kệ, nếu là nơi tị nạn mà sư phụ thiết kế ra, như vậy những pháp trận này... chắc hẳn ta là có thể..."
Hắn đặt tay lên pháp trận, thúc động linh lực, thăm dò cẩn thận từng chút một.
Ngay sau đó...
Loading...
Trên pháp trận lóe lên một luồng sáng, ngay sau đó lại biến mất không thấy gì nữa cả.
Không thể kích hoạt pháp trận!
Liễu Bình lại phấn chấn, nói: "Tốt!"
Thực sự thì mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, linh lực không đủ dùng, cho nên pháp trận chỉ có thể kích hoạt trong khoảnh khắc mà thôi.
Thế nhưng nếu như tu vi của mình tăng lên, là có thể điều khiển pháp trận này!
Ngoài ra, dựa vào sự cảm ứng trong nháy mắt đó, Liễu Bình đã tìm được pháp trận khác cách nơi này gần nhất.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về bên trái phía trước.
Khoảng trăm mét tại hướng đó, có một hang động tăm tối yên tĩnh.
Vừa rồi, có một gợn sóng linh lực rất mơ hồ truyền tới từ nơi đó.
Có đi tới đó xem xét hay không?
Liễu Bình đang suy nghĩ thì cảm nhận được điều gì đó, bỗng quay đầu nhìn về phương hướng khác.
Nơi đó có bảy tám người tu hành đang đi ra khỏi hang động.
Người tu hành!
Sống!
Liễu Bình trở nên kích động.
Những người tu hành kia cũng phát hiện Liễu Bình, có lẽ Liễu Bình không có chút uy hiếp nào cả, hoặc có lẽ bọn họ đang có việc gấp cho nên những người này không để ý tới Liễu Bình, tiếp tục chạy nhanh tới.
"Nhanh! Nhanh lên!"
"Sắp tới rồi..."
Những người này đang dìu một người tu sĩ máu me đầy người, vội vàng đi về một hang động đang truyền ra từng đợt tiếng ồn ào.
Chỉ một lát sau.
Bọn họ đã đi vào sâu trong hang động, cũng không thấy đâu nữa.
Liễu Bình ngẩn người.
Tình hình có vẻ rất phức tạp quỷ dị.
Thoạt nhìn, sau tất cả những thứ này phải có một bí mật kinh người.
Thế nhưng cho dù như thế nào đi nữa, mình đã tiến vào thời không này rồi...
Một nơi có thể thu xếp người bị thương nặng, có lẽ đáng giá mình đi tới một lần.
Đúng rồi.
Hắn chợt nhớ tới năng lực mà trước đó đã kích hoạt.
Hình như là lực lượng thuộc hệ biểu diễn.
Gọi là...
Theo ý của hắn, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:
[Ngươi đã kích hoạt năng lực siêu phàm: ]
[Một Người Không Có Phần Diễn.]
[Ngươi sẽ không bị bất cứ người nào chú ý quá mức.]
[Thời gian hiệu quả còn lại: Bảy phút đồng hồ.]
Vừa trải qua chuyện vừa rồi, Liễu Bình cũng tin tưởng vào năng lực này hơn.
Hắn cảm thấy hơi yên tâm, rồi bước vào trong hang động kia.
Sau khi đi qua một con đường âm u ẩm ướt không lâu, phía trước có ánh sáng truyền tới.
Hai người tu hành canh giữ cửa hang.
Họ mặc áo giáp toàn thân, trên tay cầm binh khí, vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn trương.
Thế nhưng kỳ lạ chính là, Liễu Bình vừa xuất hiện thì hai người lại thể hiện vẻ coi thường.
"Cảnh giới Luyện Khí... nơi này đều là đại tu sĩ, loại tu vi như ngươi đều không thể tới." Một người nói.
"Được rồi được rồi, chỉ thu ngươi một viên linh thạch, ngươi đi tới cạnh pháp trận tránh một lát đi." Người còn lại nói.
Liễu Bình thành thật lấy một viên linh thạch ra, đưa lên.
Một tu sĩ trong đó nhận linh thạch, bực mình chỉ về một bên khác, thuận tiện sử dụng một pháp quyết nhỏ.
Liễu Bình nhìn về phương hướng mà hắn ta chỉ.
Trên vách đá có từng đợn vặn vẹo, hư không đã bị nứt ra một vết rách, lộ ra cảnh tượng ở bên trong.
"Pháp trận... nơi này thật sự là nơi tị nạn dưới mặt đất dùng để bảo tồn mầm mống nhân tộc."
Hắn âm thầm suy nghĩ, rồi chắp tay về phía hai tên tu sĩ, đi vào trong vết rách đó.
Vừa vào bên trong, chỉ thấy có mấy đống lửa đang cháy rừng rực trên đài đá trống trải.
Các tu sĩ đều ngồi tụ tập xung quanh những đống lửa này.
Khi Liễu Bình xuất hiện, lập tức có rất nhiều thần niệm quét về phía hắn.
Thế nhưng ngay sau đó...
Tất cả thần niệm đều thu lại.
"Một đứa nhóc Luyện Khí..."
Có người nói nhỏ.
Mọi người tiếp tục làm việc của mình, không còn có người nào chú ý Liễu Bình nữa cả.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
[Ngươi nhận được sự che chở của mười hai tầng pháp trận chiến tranh.]
[Pháp thuật khóa chặt trên người ngươi đã bị che đi.]
[Thuyết minh: Nếu như ngươi ở lại nơi này hai giờ hai mươi chín phút, pháp thuật khóa chặt trên người ngươi sẽ biến mất.]
Liễu Bình thở phào một hơi.
Được cứu.
Ánh mắt của hắn chuyển động, rất nhanh nhìn vào giữa sân.
Nơi đó có một cảnh tượng do pháp thuật biến ảo ra...
Một quái vật khổng lồ nối liền trời đất, trên tay cầm một thanh chùy đồng thau khổng lồ, đang nóng nảy đi tới đi lui.
Mỗi khi nó bước ra một bước, toàn bộ mặt đất đều run lên nhè nhẹ.
Các tu sĩ đều nghị luận về cảnh tượng này:
"Quái vật này rất hiếm thấy."
"Đúng vậy, thật sự là không biết có chuyện gì hấp dẫn sự chú ý của nó nữa."
"Cũng may chúng ta chỉ cần trốn dưới mặt đất, không cần đối mặt với con quái vật này."
Liễu Bình lắng nghe những lời nói này, ánh mắt thì nhìn thẳng vào quái vật kia.
Với kinh nghiệm của hắn, có thể nhìn ra được rằng thực lực của quái vật này đã vượt quá xa tu sĩ cảnh giới Thần Chiếu...
Không phải yêu, cũng không phải ma.
Thậm chí ngay cả yêu ma, cũng không phải là đối thủ của nó...
Thế giới này tới cùng là như nào?
Phần lưng Liễu Bình bỗng rất lạnh.
Hắn đi tới nơi hẻo lánh, tìm tới đống lửa ít người rồi ngồi xuống.
Xung quanh đống lửa này, cũng đã có hai người tu hành cảnh giới Luyện Khí ngồi rồi, một nam một nữ, đều có thực lực ngang bằng với Liễu Bình.
Khi Liễu Bình đi tới, người nam tu sĩ đang nói chuyện với nữ tu sĩ, cả hai tu sĩ đều không quan tâm tới người mới tới này chút nào cả.
Nam tu sĩ thở dài, nói: "Khi chuyện vừa phát sinh, ta đang tìm kiếm vật liệu, không nghĩ tới bỗng nhiên phát sinh loại chuyện này, ta không thể không gián đoạn kế hoạch, tới đây tránh né, aiz, thật sự là không may."