Một con hồ ly trắng như tuyết đang phóng nhanh trong rừng cây lá khô bay đầy trời.
Rốt cuộc, trên gương mặt Triệu Trinh đã xuất hiện nụ cười, viên hoạn quan Vương Tiệm cũng khẽ cười theo rồi vén tấm màn trước cửa lều. Nếu tiểu hồ ly đã tới, tâm tư u ám của bệ hạ sẽ khá lên đôi chút.
Tiểu hồ ly đến trước chiếc lều ấm áp, kêu lên rối rít.
Triệu Trinh cười nói:
- Tiểu Tiệm, cho nó vào đi. Có thể giữ lễ số trước mặt trẫm, e rằng chỉ còn mình nó.
- Bao hắc tử thật là một tên nhiều nước bọt, y vậy mà dám lớn mật vô lý với bệ hạ mà!
- Nước bọt đã bắn cả lên mặt trẫm, vậy còn nói y giữ lễ? Được rồi, biết nô tài ngươi có lòng tốt nên nhanh nhanh mời khách của trẫm vào đây đi. Ngươi xem kìa, nước bọt đã chảy giàn giụa rồi, đây không phải là đạo đãi khách của hoàng gia ta đâu!
Hoạn quan Tiểu Tiệm tránh ra khỏi cửa, tiểu hồ ly đã chạy vèo vào, nhảy lên đứng chễm chệ trên một cái ghế như ở nhà mình, vươn cổ chờ hoạn quan Tiểu Tiệm đưa bữa trưa lên.
Triệu Trinh cười ha hả:
- Sao vậy? Hôm nay chủ nhân ngươi không cho ngươi ăn món gì khá hơn à?
Loading...
Hồ ly rít lên vài tiếng, dường như đã không còn kiên nhẫn nữa.
- Được rồi, xem ngươi nhìn con gà kia hau háu kìa! Tiểu Tiệm, mang cái đầu gà cho nó!
Sau khi phân phó xong, Triệu Trinh bắt đầu động đũa, Tiểu Tiệm thì bẻ cái đầu gà xuống rồi đặt trong chiếc bồn dành riêng cho hồ ly. Nó lập tức vùi đầu vào chậu, nhai tóp ta tóp tép.
Không biết tự lúc nào, Triệu Trinh đã ăn hết một bát cơm. Thấy hồ ly vẫn còn đang ăn gà bèn thoáng do dự, cảm thấy mình dường như vẫn chưa no thì lại bảo Tiểu Tiệm xới cho mình thêm một bát nữa.
Tiểu Tiệm đại hỉ, đây là lần đầu tiên trong nửa năm nay hoàng đề chủ động bảo mình xới thêm cơm. Sau khi hầu hạ hoàng đế xong, y lặng lẽ lấy một miếng thịt bò hấp Tàu xì đặt vào chậu của hồ ly. Y vô cùng hy vọng nó có thể phụng bồi hoàng đế ăn thêm chút nữa.
Một tháng trước, hoàng đề gặp con hồ ly này trong rừng trúc. Thấy hoàng đế, nó cũng không hề tránh né. Đám thị vệ xúm lại vây bắt, thấp thỏm dâng con chuột to mà bản thân bắt được lên trước mặt hoàng đế, khiến long nhan vô cùng vui vẻ.
Ông ta nghiêm lệnh thị vệ trong cung không được thương tổn con hồ ly này, hơn nửa còn ban thưởng cho nó nửa con gà béo. Không ngờ từ đó con hồ ly này lại quấn lấy hoàng đế, mỗi lần đến gặp ông ta thì đều mang đến chút ít lễ vật, hoặc là một con chuột đồng, hay một con nhím đang ngủ đông, có khi là một cây nấm khô, tuyệt không hề tay trắng kiếm cơm.
Triệu Trinh ăn xong bát thứ hai, sau khi súc miệng bằng nước trà rồi cười với hồ ly:
- Lần này ngươi mang lễ vật gì đến cho trẫm?
Hoạn quan Tiểu Tiệm lấy ra một quả thông to rồi cười nói:
- Bệ hạ xem! Trời đông lạnh giá phủ xuống, muông thú co ro trong hang nên khách của ngài không bắt được vật sống nào, chỉ mang đến một quả thông cho đủ lễ bộ đấy!
Triệu Trinh quan sát hồ ly vẫn đứng trên ghế ăn liên tục, thở dài một tiếng rồi nói:
- Mùa xuân xuống giống, mùa hạ phát triển, mùa thu gặt hái, mùa đông tích trữ. Đó chính là luật trời!
- Chúng ta tổn thất vụ hè thu, tất nhiên không thể bàn đến chuyện tích trữ mùa đông. Chí ít hồ ly còn tìm được một quả thông, moi hạt ra ăn. Còn dân chúng bên ngoài kinh thành, muốn tìm được đủ hạt thông qua ngày thì lại trăm gian ngàn khó.
Tiểu Tiệm khom người bẩm:
- Bệ hạ, ngài đã mở ra chế độ bình thương, dân chúng tự nhiên sẽ có lương thực sống qua mùa đông. Lại nói, hồng thủy ngoài thành đã lui, mặc dù tổn thất một số nhân khẩu nhưng đã có thêm mấy vạn mẫu ruộng phù sa mà.
- Nô tài vốn chính là con nhà nông, đương nhiên biết được ruộng phù sa chính là loại ruộng tốt nhất. Chỉ cần cải tạo lại đôi chút, năm sau nhất định là một năm bội thu!
Hoàng đế cười khổ:
- Ba đạo chiếu răn mình liên tiếp đã khiến trẫm mất hết thể diện. Một đạo chiếu răn mình đã cướp đi một vị hoàng nhi, ba đạo chiếu răn mình thì trẫm đã có ba hoàng nhi yểu mạng.
- Chẳng lẽ tai nạn của thiên hạ là do trẫm thất đức hay sao?
Tiểu Tiệm thấy hoàng đế đau khổ vô bờ, không dám chõ miệng lung tung mà chỉ đành khom lưng cung tay đứng cạnh phụng bồi ông, cùng đau khổ.
Tiểu hồ ly đang ăn bỗng nhảy xuống ghế, dùng miệng vén rèm cửa rồi chạy ra ngoài. Hoàng đế buồn bã nhìn bóng hồ ly khuất xa, không khỏi lại thở dài não ruột.
Không giống như lúc mới đến, hồ ly từ bên ngoài chạy vào, trong miệng ngậm một khối đá vàng ố đặt trước mặt Triệu Trinh.
Tiểu Tiệm kinh ngạc ồ lên mà cầm lấy khối đá ấy. Sau khi chà lau sạch sẽ, lúc này mới đưa cho hoàng đế mà thấp giọng tấu:
- Bệ hạ, đây là viên Thọ Sơn Thạch năm ngoái ngài vất đi.
Triệu Trinh nhìn kỹ viên đá trong tay mà cả cười:
- Thật sự đúng là viên Thọ Sơn Thạch năm ngoái trẫm tức giận ném mất, không ngờ bị hồ ly tìm được!
- Bất kể làm sao, mất mà lại được luôn là điềm lành. Nếu hồ ly đã tìm được, vậy thì ban thưởng cho nó. Lệnh cho ngươi truyền cho công tượng trong cung điêu khắc khối đá này, đeo vào cổ hồ ly để cho ai cũng biết nó là con dân của trẫm!
Tiểu Tiệm khom người tuân mệnh, quay đầu nhìn hồ ly vẫn không ngừng quay mòng mòng dưới đất:
- Còn không biết khấu tạ hoàng ân!
Hồ ly vẫn án binh bất động, chỉ vẫy tai rồi vén rèm phóng ra ngoài. Cơm đã no, còn ở đây làm quái gì?
Thiết Tâm Nguyên vẫn nằm trong bồn tắm ngủ tiếp. Hồ ly bên ngoài chạy vào, tiện đà nằm xuống bên cạnh Thiết Tâm Nguyên. Ngửi được mùi gà quay thơm lừng xộc vào mũi, Thiết Tâm Nguyên vạch miệng hồ ly ra xem rồi thở dài một tiếng:
- Mẹ ơi, hồ ly còn có gà ăn. Lão tử chỉ có thể ăn mì…