Nhất là khi ăn loại nấm này người ta sẽ phát sinh ra ảo giác. Hắn từng nghe mấy người bạn Đông Bắc kể rằng, vu sư người Thông Cổ Tư* trước khi làm phép cũng ăn loại nấm này nhằm giúp mình bay vào cõi trên, cũng chả biết là có thật hay không.
(*Thông Cổ Tư: bộ lạc Tungus, sống giữa biên giới Trung - Nga).
Thứ tốt như vậy, Thiết Tâm Nguyên nhất định sẽ không bỏ qua.
Còn chuyện trong hoàng cung có vật này không, hay là có ai dùng cái này để độc chết hoặc khiến người ta gặp ảo giác hay không thì Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng thèm quản.
Trong hoàng cung xuất hiện mấy thứ chuyện quái thì cũng chẳng ai lấy làm lạ.
Rất nhanh Thiết Tâm Nguyên liền phát hiện câu ‘gấu mù bẻ bắp’ chính là để nói mình. Hái nấm độc là một quá trình tinh tế, đôi tay bé nhỏ vẫn chưa trưởng thành kia của hắn vốn không thể làm được việc như thế.
Ngước nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, Thiết Tâm Nguyên đoán mẫu thân sắp về rồi, hắn lập tức kết thúc chuyến thám hiểm của mình tại đây.
Mặc dù bò về nhưng tâm tình của hắn vô cùng tốt, người ta thường nói ‘xung quanh mười bước tất có cỏ thơm’, mình hôm nay ‘du hành’ một chuyến quả đúng là như thế.
Làm hàng xóm với Hoàng thượng đúng là rất tốt nha. Nhìn người ta đây này, chỉ một cống nước thôi mà ta đã kiếm được ‘một cây thuốc quý’ cho lần tới rồi đấy.
Thiết Tâm Nguyên tin rằng chỉ cần mình mở con mắt cho to, cẩn thận chờ đợi thì sẽ đạt được vô số chỗ tốt từ hoàng cung.
Loading...
Còn trên Hoàng thành, đám thị vệ lại lo lắng trông chừng một thằng bé áo xanh vừa bò vừa cười lên sằng sặc mà chẳng dám la hét gì, tránh cho nó sợ hãi.
Chỉ khi thằng bé đặt chân vào nệm, ngã dúi vào trong bồn tắm thì bọn thị vệ đang quan sát kia mới khẽ thở phào.
Vương Nhu Hoa đẩy chiếc xe rùa nặng trịch về nhà, việc đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra nhóc bảo bối của mình. Thấy nó cùng với tiểu hồ ly đang vùi đầu ngủ say thì mới vơi bớt gánh nặng đã đè lên lồng ngực của nàng suốt quãng đường về nhà.
Thằng nhóc toàn thân bùn đất, chẳng cần nghĩ nàng cũng biết là do con tiểu hồ ly này mà ra. Giận lên, Vương Nhu Hoa liền chộp lấy tiểu hồ ly đang ngủ trong bồn tắm, quẳng nó ra góc xa.
Tiểu hồ ly ở trên không khẽ lộn mèo mấy vòng, bốn chân liền đứng vững trên đất, đoạn kêu lên mấy tiếng tủi thân rồi gục đầu xuống đất nhìn Vương Nhu Hoa đang khuân đồ vào nhà.
Vương Nhu Hoa đầu tiên đem lương thực cất vào nhà, sau đó tìm vài tảng đá, cành khô rồi bắt lên một cái vạc lớn, đốt lửa chuẩn bị.
Lửa lớn có thể diệt trừ khí độc, Thất ca đã từng nói như vậy.
Ở cái giếng nước ngọt đầu ngõ, Vương Nhu Hoa đổ đầy nước vào chum và cả vào lu, sau đó nấu lên. Thiết Tâm Nguyên cũng đã tỉnh, gục trên thành bồn tắm nhìn mẫu thân đang tất bật.
Sợ lây bệnh cho con mình, Vương Nhu Hoa quyết định lúc nào chưa tắm xong thì tuyệt đối không đụng vào hài tử.
Mặt trời đã ngả bóng về Tây, tốn nhiều rất nhiều củi thì nước mới dần dần nóng lên, Vương Nhu Hoa rót nước sôi vào trong bồn tắm rồi bước vào tắm rửa.
Vương Nhu Hoa tắm rửa sạch sẽ sau đó đổ bỏ nước, lại nấu nồi nước khác tắm cho Thiết Tâm Nguyên, đến khi hai mẹ con sạch sẽ tinh tươm thì nàng mới cau mày nhìn tiểu hồ ly đang nằm gục nơi góc tường.
Thị vệ trên tường thành ném cho Vương Nhu Hoa một quả lê, Vương Nhu Hoa bèn cắt quả lê thành từng miếng nhỏ sau đó nhai nát đút cho Thiết Tâm Nguyên.
Còn hạt lê thì nàng vùi nó vào một góc có nhiều ánh nắng. Đúng là gái nhà nông, quả lê ăn rất ngon nhưng chỉ cần có hạt, vùi nó vào đất thì chỉ mấy năm sau là có lê ăn không hết rồi. Đối với hoa màu và cây ăn quả, bất kỳ một nông phụ nào cũng đủ kiên nhẫn đợi nó lớn.
“Đào ba, hạnh bốn, lê năm…"
"Qua năm năm nữa thôi Nguyên nhi có lê ăn không hết rồi…"
"Ha ha, con đúng là thằng nhóc ham ăn…."
"Cái thằng nhóc này, muốn bú sữa mãi à? Mọc hai cái răng to tướng rồi kìa, con có thấy xấu hổ không?"
Vương Nhu Hoa ôm Thiết Tâm Nguyên ngồi trong căn phòng mờ tối, bên ngọn đèn leo lét đùa giỡn với con đầy vẻ hạnh phúc. Hồ ly thì co ro dưới giường, híp mắt nhìn miếng thịt khô treo trên nóc.
Có căn nhà này, Vương Nhu Hoa đủ lòng tin nuôi con mình khôn lớn. Tuy tiền trong nhà đã tiêu mất một nửa nhưng vào một năm thiên tai lớn như vậy, một người quả phụ như nàng thì còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Thời con gái không phải nàng chưa hưởng qua phú quý nhưng nó chỉ là mây bay gió thoảng hết rồi. Bất kể là cái gì, dù là ơn cha mẹ hay tình nghĩa vợ chồng hoặc là tình làng nghĩa xóm cũng chẳng đáng một xu nữa, hoàn cảnh như vậy đúng là không thể nào sống được.
Thất ca cứu mình khỏi chết đuối xong lại bỏ mình dưới dòng nước. Cứu một mạng trả một mạng, chẳng lẽ là do ý trời sao?
Nhớ đến Thất ca, Vương Nhu Hoa liền ưỡn người, nhìn nhi tử mũm mĩm trong ngực với đầy vẻ tự hào.
Đó là ở tối thành thân, Thất ca ngẩng đầu nhìn trời phun nước miếng cười lớn:
- Mạng tuyệt hậu cái chó gì? Ông đây nhổ vào nhá!