Tình huống đột nhiên đến, không chỉ khiến Vương Hiểu Hiểu sững sờ, cũng khiến Ngôn Tiểu An và Lục Vân Trạm trong phòng đớ người.
Ngôn Tiểu An vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn, Lục Vân Trạm nhanh chóng hồi phục sắc mặt, hắn quay người lại, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn Ngôn Tiểu An.
Từng bước từng bước ép lại gần cô.
“ Anh, anh đừng qua đây......em, em chỉ là đùa thôi.......em làm sao biết sẽ như thế chứ? Em làm sao biết đột nhiên lại có người vào.” Ngôn Tiểu An lần này muốn khóc cũng không khóc được, “ Lục Vân Trạm, có gì từ từ nói, lại, lại nói, là tại anh không tốt, trước khi cởi quần, không kiểm tra xem cửa phòng khóa hay chưa.”
Trong lòng Lục Vân Trạm nghĩ thật hết cách với cô vợ ngốc này!
Cười khẩy hai tiếng “ ha ha”, khi ép lại gần Ngôn Tiểu An, đột nhiên đến bên cạnh Ngôn Tiểu An, nhìn cánh cửa phòng làm việc tổng tài, Ngôn Tiểu An cũng vừa thở phào một tiếng, thì giọng người đàn ông lạnh lùng lại vang lên: “ Em nói hay lắm, trách anh trước khi cởi quần, không kiểm tra xem cửa phòng làm việc khóa hay chưa. Em bây giờ đi khóa cửa lại ngay.”
“ Anh........ý gì thế?”
“ Xạch” một tiếng, Lục Vân Trạm đóng lại cửa phòng làm việc, chầm chậm quay người lại, nhếch nhếch lông mày: “ Ý gì? Ý chính là.......anh lập tức, lập tức muốn cởi quần của em!”
“........A?”
“ An An, vừa nãy chơi có vui không?” Người đàn ông bước chầm chậm lại gần Ngôn Tiểu An, khi Ngôn Tiểu An lùi về đằng sau, một bàn tay đã vòng qua eo cô, lùi thêm chút nữa, người cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay của anh ta.
Loading...
Ngôn Tiểu An bị tóm gọn trong tay rồi.
“ An An, đã nghe qua bao giờ, đã chơi thì phải trả, ngoan, đừng khóc, mình làm mình chịu, nghe qua câu này chưa?”
Ngôn Tiểu An muốn khóc! Lần này đúng là muốn khóc mà!
Nhưng nước mắt lúc này lại như đối lập với cô.
“ Lục Vân Trạm, em nghe rồi, em chỉ là đùa với anh thôi mà.” Nói xong, nhìn Lục Vân Trạm không nói gì, cô đột nhiên nhớ ra còn có bức ảnh đó, “ Lục Vân Trạm, nếu như anh dám làm gì em, em sẽ gửi bức ảnh vừa nãy lên mạng.”
Lục Vân Trạm cười khẩy, đôi bàn tay dài chạm vào ngực cô: “ Ngốc hay không ngốc chứ, anh sắp cởi hết quần áo của em đi rồi, còn để ý đến điện thoại em để đây sao?”
Lườm cô một cái, trong lòng Ngôn Tiểu An thầm nói: “ Em không phải ngốc, anh chưa nghe sao? ba năm......em đây là di chứng của sau khi mang thai. Đây là vì anh tạo thành, Lục Vân Trạm, anh là đàn ông phải chịu trách nhiệm này.”
“ Uhm, em nói đúng.”
“ Em nói đúng, anh còn cởi quần áo của em làm gì?”
“ Có trách nhiệm với em, ba năm ngốc ngếch đó là vì lần đầu tiên em mang thai, không quen, mang thai nhiều lần thì sẽ quen thôi.”
Ngôn Tiểu An không nói gì cho là đúng, nghe lời nói không biết xấu hổ đó.
Ngày hôm đó, Ngôn Tiểu An để Ngôn Tiểu An nằm trên sofa, làm hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi người phụ nữ đó chịu không nổi nữa, khóc lóc cầu xin, Lục Vân Trạm lúc này mới tha cho cô.
“ Lục Vân Trạm.........em đã bao giờ nói, em yêu anh.” Sau khi xong xuôi, Ngôn Tiểu An mệt mỏi nằm đó mới khẽ mở miệng nói.
Lục Vân Trạm kiêu ngạo nói: “ Đương nhiên, em không yêu anh, còn muốn đi yêu ai?”
“ Thế thì anh có nghĩ......em chỉ muốn sinh con cho anh?”
Lục Vân Trạm càng kiêu ngạo hơn: “ Em ngoài sinh con cho anh, em còn muốn sinh con cho ai? Em sinh cho ai, anh giết chết người đó, kể cả em cũng cùng chết. Sau đó anh cũng xuống đất cùng em.”
“........” người đàn ông này, lúc nào cũng cường quyền như thế.