Ngày hôm sau, Ngôn Tiểu An nhận điện thoại của bố mẹ mà quan hệ với cô đã lạnh nhạt từ lâu.
“ Tối nay về nhà ăn cơm, Tinh Tinh hôm qua về nhà rồi.” Bà Ngôn nói trong điện thoại, không nói nhiều với Ngôn Tiểu An, chỉ nói: “ Tinh Tinh rời đi ba năm, việc của ba năm trước, mọi người đều không muốn truy xét nữa. Tinh Tinh nói nhớ con, con....và Lục Vân Trạm thôi rồi chứ. Trong mắt mọi người đều nhìn ra, trong lòng Lục Vân Trạm chỉ có Tinh Tinh. Con thật là, tại sao........”
Ngôn Tiểu An không muốn nghe nữa, trong lòng nghẹn đắng lại, “ vâng, tan làm con về nhà. Con có việc, tắt máy trước đây.”
Mẹ đẻ của cô, giống như tất cả mọi người, đều nghĩ cô là người con gái xấu xa.
Mọi người đều nói việc của ba năm trước, bọn họ không truy xét nữa........nhưng đến hôm nay, Ngôn Tiểu An không hiểu, ba năm trước, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì?
Cuốn nhật ký đó bị rơi mất ở cửa phòng Ngôn Chi Tinh, đem bí mật trong lòng cô chia sẻ cho tất cả mọi người, thế là, Ngôn Chi Tinh rời xa quê hương, muốn tác thành cho tình cảm của cô và Lục Vân Trạm.
Và thế là, cô trở thành đối tượng cho tất cả mọi người chế giễu chửi mắng, một ví dụ điển hình cho kẻ thứ ba.
Trời mới biết tại sao cuốn nhật ký đó lại rơi trước cửa phòng Ngôn Chi Tinh!
Ngôn Tiểu An ngẩng đầu nhìn trời, đến bố mẹ mình còn không tin cô......có điều khoong quan trọng nữa.
Tay của cô, sờ lên phần bụng của mình.
Loading...
Đứa trẻ hơn ba tháng trong bụng, vẫn chưa hiện rõ lộ bụng, càng vì nguyên nhân cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cả người gầy một cách rõ rệt.
Điện thoại réo lên, Ngôn Tiểu An liếc nhìn dòng tin nhắn hiển thị ngoài màn hình: đến nhà tôi ăn cơm.
Là An Lan.
Từ sau sự việc Ngôn Chi Tinh của ba năm trước, bên cạnh Ngôn Tiểu An không có người bạn nào, sự quan tâm lâu ngày, khiến trong lòng cô như có ánh sáng chiếu vào.
Ngôn Tiểu An nhai thức ăn trong miệng, đáp lại An Lan hai câu: “ Canh cô hầm ngon quá, An Lan, cảm ơn nhé.”
An Lan trợn mắt nói: “ Ai nói là tôi hầm chứ? Là tôi gọi ngoài quán mang đến. Minh tinh lớn như tôi, hai tay không chạm nước, lại đi hầm canh cho một thư ký như cô sao?”
Ngôn Tiểu An liếc mắt nhìn trong bếp vẫn còn một nồi đang hầm, khẽ mỉm cười, trong lòng có cảm giác ấm áp.....ai có thể nghĩ đến, đại minh tinh An Lan, người đẹp khí chất cao sang, thật ra là một đầu bếp có tay nghề?
“ Được rồi ăn cơm thôi! Đừng cười nữa.” An Lan nhìn sang Ngôn Tiểu An, nói: “ Ngôn Tiểu An, thương lượng với cô một chuyện.”
“ Uhm, cô nói đi.” Đang cho vào miệng một thìa cơm, vẫn còn tâm trạng khen An Lan: “ An Lan cô làm thế nào vậy? Đến cơm cũng nấu ngon thế này?”
“ Đừng ngắt ngang nữa, nói chủ đề chính đây.” An Lan nói tiếp: “ Ngôn Tiểu An, cô mang thai, dù cho bây giờ Lục Vân Trạm không phát hiện ra, nhưng sớm muộn cũng sẽ biết. Nếu như cô thật sự dự định không cần mạng cũng phải giữ lại đứa trẻ này, tôi khuyên cô sớm có dự định.”
“ Để tôi....nghĩ.” trong mắt Ngôn Tiểu An lộ ra vẻ do dự. Cô không nỡ rời xa người đó, trân trọng mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh người đó.
“ Còn nữa....đứa trẻ này, nếu như cô sinh ra, tôi hy vọng cô có thể để tôi nhận nuôi đứa trẻ này.”