Thương trường như chiến trường, khắp nơi đều đầy rẫy dối trá và âm mưu, nhất là bây giờ là năm 1988 lúc mà phong trào “đi biển(*)” đang lên cao, càng là thời đại hỗn loạn giữa thần và ma, để kiếm được thùng tiền đầu tiên, đa số người trong tay đều dính máu.
(*) Từ này vốn chỉ đơn giản là ám chỉ hành động đi ra biển. Trong thời kỳ cải cách, mở cửa, thời kỳ đầu, từ “đi biển” được mang một ý nghĩa mới, chủ yếu ám chỉ việc từ bỏ công việc ban đầu và tham gia vào công nghiệp, thương mại. Cụ thể, từ “đi biển” được sử dụng khi Trung Quốc mới bắt đầu cải cách, mở cửa, thời kỳ đầu cải cách, mở cửa, kinh tế thị trường bắt đầu khởi sắc; Một số người, chủ yếu là quan chức chính phủ, nhân viên của các doanh nghiệp, tổ chức, v.v. từ bỏ vị trí của mình trong hệ thống truyền thống và chuyển sang không gian mới này để tìm kiếm sự phát triển. Hành vi này được gọi là “đi biển”. Vì vậy, Thuật ngữ “đi biển” chủ yếu phổ biến vào những năm 1980-1990.
Anh đầu tiên “A” một tiếng, sau đó cười nói: "Chuyện này à, hôm nay lúc cháu vào trong thành, mẹ cháu nói bổ túc tiếng Anh mà mỗi một hào hai giờ, còn không bằng bổ túc cho Tiểu Yến nhà chúng cháu, mẹ cháu nguyện ý bỏ ra năm hào hai giờ."
“Tiểu Yến nhà chúng cháu năm nay cũng học lớp 12.”
"Thím Xuân Hồng, chuyện cháu muốn nói với thím không phải chuyện này, cháu muốn nói chuyện đổi núi, ngọn núi nhà thím ở phía tây bắc thôn, vừa vặn nối liền với ngọn núi bên cháu, cháu chuẩn bị sang năm khai xuân trồng một ít cây ăn quả, làm vườn trái cây, nên muốn đổi một ngọn núi cho thím, đổi ngọn núi ở phía đông nam của thôn."
“Thím thấy thế nào?”
Người trồng trọt trong thôn, mảnh ruộng nào là của nhà ai, ngọn núi nào là của nhà nào đều biết rõ ràng.
Cho nên Chu Phong vừa nói, Dương Xuân Hồng liền biết anh nói là hai ngọn núi nào.
Ngọn núi nhà Chu Phong kia, bởi vì lúc ba mẹ cho Chu Phong ở riêng biết con trai nhà mình không phải là người chăm chỉ lao động, cho nên chia ngọn núi có thổ nhưỡng kém cỏi nhất trong nhà chia cho anh, như vậy cũng sẽ không lãng phí ngọn núi tốt trong nhà.
Trong lòng Dương Xuân Hồng cười lạnh.
Loading...
Ngọn núi phía tây bắc thôn của bà ta thổ nhưỡng màu mỡ, rừng cây rậm rạp, cho dù không trồng cây ăn quả, trồng cây vân sam, về sau chờ cây lớn lên chặt một ít đi bán cũng có thể kiếm tiền.
Ngọn núi nhà Chu Phong kia, địa chất thuộc đất sa thạch, ít rừng cây, nhiều bụi cây, còn có không ít chỗ đều là đá, muốn đổi với ngọn núi phía tây bắc thôn của bà?
Bị ngốc mới đổi!
Trên mặt bà ta vẫn cười nói: "Chu Phong, chuyện đổi núi đừng nói nữa, chuyện dạy học, cháu lại trở về nói với Tiểu Tình nhà cháu, hai hào hai giờ thì hai hào hai giờ, Tiểu Yến nhà cháu cũng không phải mỗi ngày đều về nhà, chỉ có thứ bảy chủ nhật mới về nhà, Tiểu Mai nhà thím ngày nào cũng chạy đi học, nó có thể dạy Tiểu Mai nhà thím từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật dạy Tiểu Yến nhà cháu, kiếm hai phần tiền.”
Nói xong, Dương Xuân Hồng muốn đi.
Bà biết chuyện gia sư nói chuyện với Chu Phong vô dụng, phải nói chuyện với Tô Tiểu Tình.
Chu Phong cười cười, nhẹ nhàng nói một câu, bước chân Dương Xuân Hồng lập tức dừng lại.
"Thím Xuân Hồng, chú Đức Quang sợ là còn chưa biết thím nuôi Tiểu Bạch Kiểm ở trong thành nhỉ, cũng đúng, cậu ta và Tiểu Mai nhà thím là bạn học cùng lớp, chú Đức Quang làm sao có thể liên tưởng đến được?"
“Mỗi lần thím đi thăm cậu ta, đều nói là đi thăm Tiểu Mai.”
Khóe miệng Dương Xuân Hồng lập tức co quắp hai cái, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Chu Phong, hạ giọng nói: "Thím không biết cháu đang nói cái gì!"
"À, thím không biết à, lát nữa cháu đưa chú Đức Quang vào thành phố, hình như ở tiểu khu Hoa Sen có một căn nhà cho thuê thì phải, số phòng là bao nhiêu nhỉ?"
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào! Đừng nói nữa!”
Sắc mặt Dương Xuân Hồng trắng bệch, bà ta biết chuyện bẩn thỉu của mình thật sự bị Chu Phong tóm được.
Nếu chuyện bà ta bao dưỡng Tiểu Bạch Kiểm ở bên ngoài bị chồng, ba mẹ chồng cùng với người trong thôn biết được, cả đời này bà ta cũng đừng mong sống tiếp.
Chu Phong cười lạnh một tiếng, "Sau này đừng quấn lấy Tiểu Tình nhà tôi dạy thêm cho Tiểu Mai nhà thím!”
“Được!”
“Ngọn núi phía đông nam của thôn…”
“Tôi dùng ngọn núi phía tây bắc thôn đổi với cậu!”
“Nhưng cậu không được tiết lộ chuyện của tôi ra ngoài.”
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Thím Xuân Hồng, tôi hiểu, yên tâm, tôi sẽ không nói ra, tối nay tôi viết một phần hợp đồng đổi núi, rồi gọi bí thư chi bộ thôn đến nhà thím."
“Không còn việc gì nữa phải không?”
Chu Phong nghiêng người, Dương Xuân Hồng lập tức bước đi không quay đầu lại.
Chu Phong một lần nữa trở lại đường cái.
Chu Trình, Chu Vạn Lý, Chu Tiểu Yến lập tức đồng loạt hỏi: "Thế nào?”
Trong lòng ba người thật ra đã bồn chồn, biết hẳn là không đổi được.
Bằng không sắc mặt thím Xuân Hồng sao lại khó coi như vậy.
------
Dịch: MBMH Translate