Tô Tiểu Tình đã hoàn toàn bị sốc.
Cua bán theo con!
Hơn nữa còn bán 5 xu một con, thế mà cũng có người mua!
Những cây nấm xấu xí, sau biến thành nấm bụng dê, vậy mà lại bán được 8 xu một ký!
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi nắm lấy tay Chu Phong thật chặt, khiến anh bị đau.
Nhưng Chu Phong không hề ậm ừ mà chỉ nhìn Tô Tiểu Tình, thấy đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập tia máu.
"Những cây nấm xấu xí đó có độc không?" Tô Hiểu Tình hỏi.
Cô lo lắng những cây nấm xấu xí do Chu Phong bán sẽ gây độc chết người.
Đến lúc đó Chu Phong sẽ bị bắn!
Nghe Tô Hiểu Tình nói xong, Chu Phong biết cô đang lo lắng điều gì bèn vỗ nhẹ vào tay cô, nhẹ nhàng an ủi nói: “Không có độc, cũng giống như khẩu hiệu anh tuyên truyền, nó quả thực là một trong bốn loại lợi khuẩn, thường được dùng trong quốc yến. Ở các thành phố lớn, người có tiền sẽ mua nấm hầm canh hoặc xào ăn, rất bổ dưỡng.”
Loading...
“Chỉ là ở đây của mình chưa có ai biết thôi.”
Nghe được Chu Phong nói xong cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có độc là được rồi.
Vì nhiều loại nấm trên núi đều có độc nên ăn phải có thể bị nôn mửa, nhẹ thì tiêu chảy còn nặng có thể tử vong.
Sau đó cô ngồi trên chiếc ghế tre, chậm rãi tiêu hóa sự thật hôm nay Chu Phong kiếm được 62,3 đồng.
Chu Tiểu Yến đưa một cây kẹo bông gòn tới trước mặt cô, cười nói: “Chị dâu, cái này là anh năm mua cho chị ăn này.”
"Chị?" Tô Tiểu Tình ngơ ngác nhìn cây kẹo bông gòn đó.
Mùi của tuổi thơ, nhưng cô
Lâu lắm rồi mới ăn.
"Đúng đó, chị cầm đi." Sau khi Chu Tiểu Yến đưa cây kẹo bông gòn cho cô, rồi bản thân cũng bắt đầu ăn cái kẹo bông gòn còn lại trong tay.
Trên đường đi cô vẫn chưa ăn gì nên đợi khi về sẽ ăn chung với Tô Tiểu Tình.
Chu Phong vừa lấy đồ trong giỏ ra, vừa nói với Tô Tiểu Tình: "Tiểu Tình, vừa rồi Tiểu Yến ôm hai mảnh vải kia là dùng để làm tã lót cho Huyên Huyên."
“Còn cái này cho Hinh Hinh, em xem, anh mua hai bình về bôi mông cho hai đứa nhỏ để tránh bị hâm mông.”
“Còn hai túi giấy vệ sinh này nữa. Từ nay về sau nhà mình không phải dùng loại giấy vệ sinh dày cứng đó nữa mà sẽ dùng loại mềm này.”
“Anh còn mua cái đồng hồ nhỏ để trong nhà tiện để xem giờ.”
"Sau này anh kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua cái đồng hồ lớn cho nhà minh, à còn thêm một cái đồng hồ cho em nữa."
Chu Tiểu Yến vừa nghe đến đồng hồ đã nói ngay với Tô Tiểu Tình: "Chị dâu, cái đồng hồ kia mắc quá. Hôm nay ở hợp tác xã mua bán, thế mà bán tận một trăm đồng! Chậc chậc..."
Chu Phong mỉm cười, nhắc tới cái giỏ nặng mười cân mỡ và ba cân thăn.
Tô Tiểu Tình vừa nhìn thấy lập tức đứng lên hỏi: "Sao anh mua nhiều thịt vậy?"
"Đúng vậy, mười cân mỡ này dùng để làm mỡ lợn. Đến lúc xào rau thì không cần phải cho một tí dầu, muốn cho bao nhiêu thì cho."
“Còn miếng thịt thăn này, tối nay chúng ta sẽ ăn nó!”
Nói xong Chu Phong đã đem thịt lợn vào phòng bếp.
Chu Tiểu Yến đi theo.
Tô Tiểu Tình đứng ở cửa nhà chính, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Chu Phong thay đổi thật rồi.
Vậy mà đã bắt đầu mua đồ về nhà.
Hơn nữa, còn mua nhiều thứ như thế.
Thay vì tiêu hết số tiền kiếm được vào bài bạc thì anh đã mua đồ về nhà.
Trong bếp, giọng nói của Chu Phong thỉnh thoảng vang lên.
"Tiểu Yến, em đem hai miếng thịt này tới nhà anh hai với anh ba đi."
"Tiểu Yến, nhớ nói là chị dâu nhờ đưa đừng nói anh."
"Dạ!" Chu Tiểu Yến vui vẻ đi ra khỏi bếp, một tay xách hai phần thịt thăn, một tay ăn kẹo bông gòn.
Sau khi chào Tô Tiểu Tình một tiếng, cô sải bước đến nhà của anh hai Chu Phong là Chu Trình và anh ba là Chu Vạn Lí.
Anh cả Chu Bằng sống cùng cha mẹ Chu Phong ở thành phố và trông coi cửa hàng trái cây chứ không ở nhà.
Em gái thứ tư là Chu Tiểu Cúc gả đi tỉnh thành.
Bây giờ trong làng chỉ còn ba anh em sống cùng nhau.
Nhà Chu Trình và Chu Vạn Lí cách nhà Chu Phong một khoảng, đi bộ chừng mười phút.
Nhà của Chu Trình và Chu Vạn Lí lại rất gần nhau, chỉ có một con đường cái.
Bởi vì ngôi nhà mà Chu Phong đang ở hiện tại là ngôi nhà cũ của cha mẹ Chu đã xây, còn Chu Trình và Chu Vạn Lí ở nhà mới do cha mẹ anh xây khi phân nhà.
Chu Tiểu Yến đến nhà anh hai Chu Trình trước.
"Anh hai." Chu Tiểu Yến gọi.
Chu Nguyệt Nga bước ra khỏi nhà, mỉm cười chào hỏi Chu Tiểu Yến, nói: "Tiểu Yến, em đến chơi à. Anh hai em vẫn còn ở trên núi chưa về."
"Em ngồi xuống trước đi."
Nói xong, Chu Nguyệt Nga đi vào phòng, lấy ra một đĩa quýt và kẹo đưa cho Chu Tiểu Yến ăn.
Chu Tiểu Yến cầm một đống thịt lợn trong tay, cười nói với Chu Nguyệt Nga: "Chị dâu hai, này là chị dâu năm nhờ em mang tới cho chị."
------
Dịch: MBMH Translate