Nhị Bảo trong ngực trực tiếp chảy nước miếng.
Chu Phong đắp tro lên củi trong bếp, đứng dậy cười nói: “Ăn cơm ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm, ăn cơm.”Chu Tiểu Yến rất cao hứng, cùng Tô Tiểu Tình ôm các bảo bảo ra ngoài.
Đặt hai đứa trẻ lên chiếc xe đẩy bằng gỗ, sau đó vào phòng bếp lấy bát đũa, xới cơm, bưng thức ăn.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn đều được đặt trên bàn gỗ nhỏ ở giữa nhà chính.
Hai đứa nhỏ nằm trong xe đẩy bằng gỗ, sau một lúc không thấy ba mẹ thì bắt đầu rầm rì "Hức hức ê ê a a".
Chu Phong vội vàng đi qua, chào hỏi hai nhóc con, sau đó đặt một cái xe em bé ở bên cạnh Tô Tiểu Tình, một cái đặt bên cạnh ghế dựa của anh.
Xe em bé này là do ba mẹ Chu Phong mang đến, dùng gỗ chế tạo thành, không có ròng rọc, nhưng mà chỉ cần lắc nhẹ là có thể lắc lư trái phải, rất tiện trêu chọc hai nhóc con.
Xe em bé được lắc lắc, ba mẹ lại ở bên cạnh, hai bảo bảo lập tức không khóc, an tĩnh lại.
Ngoan ngoãn nhìn trần nhà, thỉnh thoảng lại gặm ngón tay út.
Loading...
Đến lúc ăn cơm, ba người không ai động đũa trước.
Chu Phong vừa cười vừa nói: "Tiểu Yến, Tiểu Tình, ăn cơm đi.”
Chu Tiểu Yến nhịn không được, dẫn đầu động đũa, gắp nửa con cua cay bỏ vào trong bát của mình.
Sau đó cúi đầu ăn.
Vừa cắn một miếng, còn chưa cảm nhận được sự mỹ vị, cô đã kêu đau một tiếng.
Che miệng nói: "Sắp gãy răng rồi.”
“Vỏ cua cứng quá.”
Chu Phong gắp nửa con cua, vừa cười vừa nói: “Cái vỏ này không thể ăn, em xem anh ăn trước này.”
Nói xong, Chu Phong lấy tay vén vỏ cua lên, sau đó nói: "Trước tiên hút một ngụm nước cua, sau đó mới bắt đầu nhai.”
Nói xong, anh hút một ngụm nước.
Vị cay đúng là làm người ta thoải mái sung sướng.
Là người của tỉnh Hồ Nam, không cay thì không vui.
Khi lại nhai cua, cái gì mà gạch cua đều không còn quan trọng nữa, thịt cua vô cùng béo ngậy, ăn rất sảng khoái.
Hương vị này ăn ngon hơn so với sau này.
Chu Tiểu Yến nhìn Chu Phong ăn, lập tức cảm thấy thấy thèm ăn, vội vàng học dáng vẻ Chu Phong, lấy vỏ cua ra trước, sau đó mút một miếng thịt cua.
Ăn ngon đến mức cô muốn bay bay.
Nước sốt đúng là linh hồn mà!
Cô nhịn không được bắt đầu ăn, ăn đến độ mắt đều lấp lánh như ánh sao.
Trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng nói, "Ngon, ngon!"
“Tiểu Tình, em cũng ăn đi.” Chu Phong nói với Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình nhìn hai người đều ăn ngấu nghiến, liếm liếm môi, vươn đũa gắp một nửa con cua cay.
Bắt đầu ăn.
Quả nhiên ngon hơn so với bất kỳ cách ăn cua nào trước đây cô từng ăn!
Các loại gia vị cho vào phối với cua béo ngậy, vừa thơm vừa cay.
Thật sự ăn rất ngon!
Trước đó Chu Phong nói không sai, con cua này thật sự có thể làm thành món ăn rất ngon.
Nghĩ đến đây, nội tâm cô không khỏi có chút chờ mong nho nhỏ về việc trước đó Chu Phong nói về sau sẽ đối xử tốt với cô và Huyên Huyên, Khả Hinh.
Ăn được đồ ăn ngon, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Ngọn núi trầm cảm đè nặng trong lòng cô một năm qua, nhẹ hơn một chút.
Chu Phong thấy Tô Tiểu Tình bắt đầu ăn, anh cười cầm lên một cái càng cua, nói với Tô Tiểu Tình và Chu Tiểu Yến: "Thịt trong càng cua này cũng rất nhiều, anh dạy các em ăn như thế nào.”
“Đầu tiên gỡ chân cua ra, sau đó cắn càng cua, sau đó dùng chân cua đẩy thịt trong càng cua ra ngoài, hai người xem, thịt càng cua được đẩy ra ngoài rồi.”
Chu Tiểu Yến nghiêm túc nhìn, sau đó bắt đầu ăn.
Tô Tiểu Tình nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu ăn chân cua, động tác không xa lạ, vụng về như Chu Tiểu Yến, động tác ăn chân cua của cô rất thuần thục.
Động tác rất có khí chất của con nhà gia giáo.
Điều này khiến Chu Phong hơi ngơ ngác.
Nếu như nói khi anh ăn cua là một người thô kệch, vậy tư thế ăn cua của Tô Tiểu Tình thật sự rất có khí chất.
Cảnh đẹp ý vui.
Nhất là sau khi Tô Tiểu Tình ăn hai nửa con cua cay thì đi ăn cua hấp.
Các thứ bên trong như nội tạng của cua hấp, lúc ăn mới dễ xử lý, không có cách nào xử lý trước.
Thế nhưng cũng không cần anh nhắc nhở, Tô Tiểu Tình đã khéo léo nhặt từng bộ phận nội tạng, răng và những thứ không ăn được khác trong cua hấp ra.
Sau đó tách cua đã xử lý xong thành hai nửa, bắt đầu ăn.
Mỗi một bước đều làm không nhanh không chậm, động tác đặc biệt tao nhã.
So với Chu Tiểu Yến giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tô Tiểu Tình ăn như hổ đói hình thành đối lập rõ ràng.
Kiếp trước sau khi phát đạt Chu Phong có tiến vào xã hội thượng lưu, gặp qua không ít những người phụ nữ tao nhã, nhưng mà những người phụ nữ tao nhã kia cũng không bằng một phần vạn Tô Tiểu Tình bây giờ.
Vợ mình thật đúng là một bảo tàng!
Trong lòng Chu Phong vui sướng, dùng khăn lông lau tay, cầm một con cua hấp, bắt đầu lột vỏ xử lý nó, sau khi xử lý xong, bỏ vào trong bát Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp là làn sóng nước xao động.
Chu Phong tươi cười nhìn cô: “Em phụ trách ăn, anh lột cho em.”
Chu Tiểu Yến đang ăn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó ăn một miệng cẩu lương (*).
(*) Cẩu lương (hay còn gọi là thức ăn cho chó) là thuật ngữ chỉ việc thể hiện tình yêu trước mặt những người chưa có bạn trai hay gái. Đây là từ lóng thông dụng trên internet. Ở Trung Quốc, những người chưa có người yêu là đơn thân cẩu (单身狗: chó độc thân)
------
Dịch: MBMH Translate