Thiên Âm Tông.
Bách Hoa Hồ.
Nằm ở vị trí cao nhất của Thiên Âm Tông, tựa hồ như chốn tiên cảnh.
Bên hồ, bách hoa đua sắc khoe hương, mặt hồ trong vắt, phẳng lặng như gương, thi thoảng có linh thú ẩn hiện dưới nước, khẽ khuấy động gợn sóng lăn tăn.
Giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, trăm hoa đua nở rực rỡ, nổi bật lên là đình đài sơn son thiếp vàng.
Lúc này, dưới đình, một nữ tử áo đỏ cau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, trong đáy mắt hiện lên tia chán ghét.
Hô ~
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Một nữ tử áo trắng xinh đẹp đáp xuống trước đình, cung kính cúi đầu:
"Chưởng giáo, người đã xuất quan?"
Loading...
Nữ tử áo đỏ khẽ nhúc nhích, nhìn về phía sau, gương mặt tuyệt mỹ rơi vào tầm mắt nữ tử áo trắng, nhưng đôi mắt lạnh lẽo khiến nàng ta sợ hãi cúi đầu.
"Bạch Chỉ, những năm gần đây đã không còn ai nhớ kỹ Thiên Âm Tông sao?"
Ma môn Thiên Âm Tông chưởng giáo, Hồng Vũ Diệp.
Trước khi nàng lên nắm quyền, Thiên Âm Tông chỉ là một môn phái nhị lưu, chính nàng đã đưa Thiên Âm Tông trở thành nhất lưu tông môn.
Ngay ngày đầu tiên trở thành chưởng giáo, nàng đã phát động đại chiến, thâu tóm tất cả các thế lực rải rác xung quanh.
Đại chiến kéo dài ba mươi năm, máu chảy thành sông.
Ba mươi năm, Thiên Âm Tông càng đánh càng mạnh, tài nguyên thu được càng thêm khổng lồ, danh tiếng Thiên Âm Ma Nữ vang xa khắp chốn.
Sau khi đại chiến kết thúc, Hồng Vũ Diệp bắt đầu quản lý tông môn, chỉ trong mười năm đã phân phối mọi thứ đâu vào đấy, đưa tông môn đi vào quỹ đạo, vận hành trơn tru.
Sau đó, nàng bế quan tu luyện, trải qua sáu mươi năm.
"Mời chưởng giáo chỉ rõ." Bạch Chỉ quỳ rạp xuống, run rẩy nói.
Bạch Chỉ, một trong bốn vị hộ giáo trưởng lão của Thiên Âm Tông, rất được Thiên Âm Ma Nữ tín nhiệm, thay mặt nàng quản lý Thiên Âm Tông.
Nếu những năm gần đây, Thiên Âm Tông không còn danh tiếng như trước, chính là tội của nàng, người thay mặt chưởng quản tông môn.
Sao có thể không sợ hãi?
Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Chỉ, không nói một lời.
Xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi vi vu, xen lẫn tiếng thở dồn dập của Bạch Chỉ, một lúc sau, Hồng Vũ Diệp mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Bế quan sáu mươi năm, đáng lẽ mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng vào thời khắc mấu chốt... nàng bị tập kích.
Kẻ tấn công không phải người trong ma giáo, sở học là Tam Thanh Quyết của Thiên Thanh Sơn, thủ đoạn vô cùng ti tiện.
Đặc biệt là nữ tử kia, trong cơ thể ẩn giấu một loại độc tố kỳ lạ, sau khi bị giết, độc tố sẽ lan ra xung quanh, khó lòng phòng bị.
Độc tố xâm nhập, cộng thêm việc tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng...
Nàng phải nhảy xuống Đoạn Tình Nhai.
Chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Đó là thủ đoạn mà nàng không thể nào phòng bị, chắc chắn không phải Thiên Thanh Sơn có thể nghĩ ra.
"Gần đây những danh môn chính phái kia có động tĩnh gì không?" Hồng Vũ Diệp uy nghiêm hỏi.
"Bẩm chưởng giáo, không có." Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu, nói tiếp:
"Thiên Thanh Sơn là danh môn chính phái gần chúng ta nhất, nhưng gần đây bọn họ đang bận rộn chuẩn bị cho luận đạo đại hội, không có thời gian làm chuyện khác.
Hơn nữa năm đó chưởng giáo đã từng giao thủ với bọn hắn, với thực lực của bọn hắn, chắc chắn không dám manh động."
"Thật sao?" Hồng Vũ Diệp cười đầy ẩn ý.
Thấy Bạch Chỉ không dám nói thêm lời nào, nàng nói tiếp:
"Chuyện ta xuất quan tạm thời giữ bí mật, ngươi tiếp tục chưởng quản Thiên Âm Tông.
Sau đó, kiểm tra lại đệ tử trong tông, xem có bao nhiêu gian tế của những môn phái khác."
"Vâng." Bạch Chỉ vội vàng đáp ứng, không dám hỏi thêm gì.
Lại một hồi im lặng, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi:
"Bạch Chỉ, ngươi không phải gian tế của những tông môn khác phái tới chứ?"
Đông!
Bạch Chỉ dập đầu xuống đất, kinh hãi tột độ:
"Chưởng giáo, Bạch Chỉ sao có thể!"
Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm Bạch Chỉ hồi lâu, mới gật đầu, thản nhiên nói:
"Xuống đi."
Bạch Chỉ run rẩy đứng dậy, vừa quay đầu lại đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chưởng giáo:
"À đúng rồi, thu thập tư liệu của tông môn những năm gần đây, đánh dấu những việc ngươi đã làm, ta muốn xem thử ngươi đã làm những gì."
"Vâng." Bạch Chỉ vội vàng lui ra khỏi đảo.
Chờ Bạch Chỉ rời đi, Hồng Vũ Diệp mới đưa tay lên, khẽ ho khan hai tiếng.
Sáu mươi năm trước nàng tin tưởng Bạch Chỉ, sáu mươi năm sau nàng vẫn tin tưởng Bạch Chỉ, có điều...
Nơi nàng bế quan chỉ có Bạch Chỉ biết, sau khi bị tập kích, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu nàng chính là Bạch Chỉ phản bội.
Chỉ là đến lúc này, với con mắt của nàng, Bạch Chỉ vẫn có thể dùng được.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp chậm rãi nhắm mắt lại, xung quanh lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Đoạn Tình Nhai.
Linh Dược Viên.
Giang Hạo đi dọc theo con đường mòn, tiến vào cửa Linh Dược Viên, muốn vào trong thu thập bong bóng khí.
Bong bóng khí có thể giúp hắn tăng cường thực lực.
Nơi này cách chỗ hắn ở một khoảng khá xa, thuộc khu vực trung tâm.
Đoạn Tình Nhai là một thung lũng, dòng suối nhỏ chảy róc rách từ khe núi, nên chỗ Giang Hạo ở có phần hẻo lánh.
Yên tĩnh và tự do.
Linh Dược Viên được bao phủ bởi một kết giới, cửa ra vào có hai tên đệ tử ngoại môn canh giữ.
Cả hai đều là đệ tử Luyện Khí tầng năm, cũng coi như là cao thủ.
Dưới hai mươi tuổi có thể đạt đến Luyện Khí tầng tám là có thể tiến vào nội môn.
Hắn chính là như vậy.
Chỉ khi Trúc Cơ mới có thể chính thức trở thành đệ tử nội môn, nếu như bốn mươi tuổi mà vẫn chưa Trúc Cơ, vẫn chỉ là đệ tử nội môn, tốt nhất nên nhận nhiệm vụ ra ngoài lịch luyện.
Nếu không...
Sẽ bị đồng môn khinh thường, sư môn ghẻ lạnh.
Tài nguyên tu luyện cũng sẽ bị cướp đoạt, không có ngày ngóc đầu lên được.
Mấy năm trước, hắn đã từng gặp một trường hợp như vậy.
Khi đó, hắn vừa mới tiến vào nội môn, lúc nhận tài nguyên, đã gặp một người bốn mươi tuổi mà chỉ mới Luyện Khí tầng chín, bị người ta chế nhạo, cướp đoạt tài nguyên.
Hắn ngây thơ tốt bụng, nhân lúc không có ai đã đưa một viên đan dược cho người nọ.
Kết quả khiến người nọ hoài nghi nhân sinh.
Sau đó, hắn không còn gặp lại người nọ nữa.
Nghe nói người nọ nhận nhiệm vụ ra ngoài lịch luyện, tám chín phần mười là đã bỏ mạng ở bên ngoài.