“Chỉ nghe qua một lần có thể đem thủ khúc [ mê cung ] này thổi được trôi chảy như thế, Trúc Khiêm thật là như thần nhân vậy.” Dương Tĩnh Lan tự nhận là trí nhớ phi phàm, gặp phải Nam Trúc Khiêm kỳ tài như vậy, sao cũng cảm thấy không bằng ….
“Ta chỉ là đem nó thổi ra thôi, nhưng loại bâng khuâng không cách nào hoàn toàn diễn dịch được .” Nam Trúc Khiêm nhìn về phía y,“Sắc mặt ngươi không tốt lắm, không sao chứ?”
Dương Tĩnh Lan nói:“Có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi a, có điểm khó chịu.”
Nam Trúc Khiêm thu hồi tiêu, nói:“Ta kêu Tố Đoạn tới xem bệnh cho ngươi.”
“Không cần.” Dương Tĩnh Lan chối từ ,“ Đừng lo cho ta.”
Thấy y không muốn, Nam Trúc Khiêm cũng không muốn bắt buộc y, liền dời đi chủ đề:“Ta nghĩ, nhất định là từng có kinh nghiệm trải qua việc gì thống khổ, mới có thể đem cái thủ khúc này ưu thương, mê võng biểu đạt được vô cùng tinh tế…… Ta biết rõ vạch trần vết sẹo sẽ làm ngươi rất khó qua, nhưng nói ra vẫn sẽ làm cho tâm thoải mái phần nào. Có thể nói cho ta biết, quá khứ của ngươi ?”
Đây là lần đầu tiên trong đời, Nam Trúc Khiêm dùng ngữ khí gần như khẩn cầu cùng người khác nói chuyện. Không phải vì chính mình, chỉ là không nghĩ lại gặp người này trong mắt đầy u buồn.
“… Thật có lỗi, ta.. Ta phải đi.” Dương Tĩnh Lan xoay người, đang muốn đi xuống bậc thang thì bị cầm cổ tay.
“Vì cái gì? Ta làm ngươi chán ghét ?” Ngữ khí vội vàng.
Ta cũng không chán ghét ngươi. Chỉ là, ta không nghĩ nhắc lại chuyện quá khứ …(Thương tâm một lần, con người ta sẽ không dám chui ra khỏi vỏ ốc mà bản than tạo ra. Hảo thương tâm cho anh!)
Loading...
“Thả ta ra.” Nhẹ nhàng nhổ ra ba chữ kia, Dương Tĩnh Lan không quay đầu nhìn hắn.
Ba chữ rất nhẹ rất nhẹ, lại làm cho thân thể Nam Trúc Khiêm khẽ run lên.
Tay, không tự chủ được buông ra.
Đường về nhà, rất lâu, rất xa.
Trời đã tối rồi. Ban đêm không có nguyệt quang, chỉ có vài ánh sao cô tịch làm đẹp màn đêm đen nhánh. Gió thu hiu quạnh lướt mạnh trên mặt, hàn ý thấu triệt nội tâm.
Một giọt nước mắt từ không trung rơi xuống, tại mặt đất chiếu ra hình dáng y.
Dương Tĩnh Lan không biết mình tại sao phải khóc. Y hiện tại không nghĩ trở về, cũng không muốn trông thấy bất luận kẻ nào. Y chỉ là muốn tìm một chỗ, hảo hảo mà khóc một hồi.
Khúc chiết ngỏ tắt nhỏ, thanh gạch hồng ngói. Không có đám người vãng lai, không có ai tới quấy rầy chính mình.
Y tưởng niệm, thời gian cùng người kia cùng một chỗ. Y tưởng niệm, mưa bụi GiangNam. Y tưởng niệm, mỗi gặp giữa hè, trong trường học hoa Hồng Miên nờ rộ.
Một ít quá khứ, y đều không thể lại có được. Y chỉ có thể tưởng niệm.
Ở cái thế giới này, bên người ngoại trừ một ít thủ khúc[ mê cung ], không có bất luận cái gì thuộc về y.
Mà ngay cả người đang khóc này, cũng không là bản thân y.
Y nên làm cái gì bây giờ?
“Lan, nhà ta muốn di dân điAustralia…”
Y ngơ ngẩn, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
“Phải không? Như vậy, chúc mừng ngươi thực hiện mộng tưởng được xuất ngoại .”
Không nên quên ta a. Không nên quên còn có một người, ở một chỗ khác trên thế giới này, vẫn một lòng chờ ngươi.
Về sau, máy bay gặp rủi ro . Y còn đang chờ đợi. Chỉ có điều, lúc này đây ngăn cách bọn họ, đã không còn là hải dương cùng lục địa, mà là khoảng cách sống hay chết.
Thậm chí, y sau khi chết, cũng không còn có thể lại nhìn thấy hình bóng người kia.
Là không có duyên phận ?
Ánh mắt do mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Mở to mắt, y trông thấy dung nhan anh tuấn mà khí phách. Chỉ là, trên mặt lo lắng làm y cảm thấy lạ lẫm.
“Ngươi đã tỉnh.” Nam Trúc Khiêm như trút được gánh nặng,“Thế nào? Có cảm thấy không thoải mái?”
Dương Tĩnh Lan lắc đầu. Ngắm nhìn bốn phía, khúc chiết ngỏ tắt nhỏ đã không thấy. Mà chuyển thành gian phòng trang nhã.
“Ta lo cho ngươi nên đi theo… Về sau phát hiện ngươi ngã vào ngỏ nhỏ bên cạnh, liền mang ngươi về đây.” Nam Trúc Khiêm nói,“Ngươi không cần miễn cưỡng chính mình như vậy.”
Lo cho ta? Ta như vậy làm cho người ta lo lắng ? Hắn trước kia cũng thường xuyên nói ta như vậy…(ở đây anh Lan ám chỉ người yêu quá cố của ảnh)
Dương Tĩnh Lan trầm mặc không nói, mà Nam Trúc Khiêm cũng không biết nên hỏi những thứ gì. Hai người lâm vào không khí xấu hổ.
Cửa đột nhiên bị mở ra, lập tức Nam Trúc Khiêm nhẹ giọng trách cứ:“Tố Đoạn! Ta nói ngươi bao nhiêu lần, vào phải nhớ gõ cửa!”
“Đúng, thực xin lỗi!” Tố Đoạn Tiểu Diệp vội vàng nói xin lỗi, “Lâu chủ, ta không phải cố ý .”
“Quên đi, lần sau ngươi chú ý một chút.” Kỳ thật Nam Trúc Khiêm thấy may mắn , bởi vì Tố Đoạn Tiểu Diệp xuất hiện đánh vỡ không khí trầm mặc, nếu không hắn còn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tố Đoạn Tiểu Diệp đưa tay bưng chén thuốc để trên bàn.“Tiêu công tử, dược của ngươi sắc tốt lắm, thừa dịp còn ấm, mau uống đi.”
Uống dược? Uống loại khổ dược này, người chết không đền mạng, chính là thuốc Đông y?(Bé nhà ta sợ đắng a. It’s so cute!!!)
Dương Tĩnh Lan vô ý thức chau mày. Từ năm bảy tuổi, bởi vì cổ họng viêm mà uống thuốc Đông y, uống đến buồn nôn nôn mửa, y liền đối thuốc Đông y có phản cảm thật lớn.
“Ta không uống.”
Cưỡng chế đè nén xúc động muốn nôn mửa, Dương Tĩnh Lan trở mình, không muốn nhìn tới chén kia làm chính mình chán ghét.
“Ai nha, Tiêu công tử, ngươi không thể không uống được! Chén dược này là Nhã Lam tân tân khổ khổ sắc một canh giờ, ngươi không uống rất lãng phí!” Tố Đoạn Tiểu Diệp nói.
Dương Tĩnh Lan xoay người.“Nhã Lam?”
“Đúng vậy, Nhã Lam là phụ trách phối chế độc dược cùng chế tạo ám khí, là dược sư, bình thường nàng chưa bao giờ làm việc này…. Hôm nay rõ ràng vì ngươi, kiên quyết đoạt việc của ta…… Tiêu công tử, Nhã Lam không phải là yêu thích ngươi a?”
“Nàng cũng không có ý tứ yêu thích ta. Chúng ta chỉ là tri kỷ, hảo tri kỷ.” Dương Tĩnh Lan cười cười,“Nói như vậy…… Thuốc này, ta không thể không uống?”
Y thật sự không nghĩ cô phụ một mảnh tâm ý của tri kỷ.
Nhìn Dương Tĩnh Lan nhắm mắt cố gắng uống, Nam Trúc Khiêm trong nội tâm có chút không thoải mái — y bắt buộc chính mình uống xong khổ dược này, đơn giản vì thuốc này là Đồng Nhã Lam sắc?(Có người ăn dấm chua kìa!!!)
**********************************************************************
Chương tiếp theo:
Chú ý tới mục quang địch ý của Nam Trúc Khiêm, Du Hiểu Kiệt cũng không có sợ hãi, mà là dùng ánh mắt không chút nào khuất phục nhìn thẳng hắn.
“Ngươi yêu mến y.” Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định .
Khôi phục trí nhớ . Y nhất định sẽ nhớ tới ta.” Trong mắt Du Hiểu Kiệt đầy kiên trì.
“Nhưng đến lúc đó, lòng của y đã thuộc về ta.” Nam Trúc Khiêm nói.
**********************************************************************