Từ Ngôn Hy cảm thấy bắt đầu khó thở, vùng cổ trở nên đau rát. Nhưng cô vẫn cố chấp gọi tên Hoắc Dư Viễn
" Vi.. Viễn! "
Hắn càng điên hơn, đôi tay siết chặt hơn, khuôn mặt của cô chuyển đỏ, mồ hôi rịn trên trán. Tóc tai bù xù thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Khi Từ Ngôn Hy đã dạo tới cửa quỷ môn quan, tưởng chừng như mình sắp giã biệt cõi đời này, thì Đình Ngụy Phi liền buông tay, không khí vọt vào, cổ họng đau vô cùng đau rát.
Hắn vuốt ve chỗ hằn đỏ, giọng khe khẽ cười nhếch mép nói
" Tôi sẽ không để cho em đi dễ dàng như vậy, em phải trở thành của tôi đã! "
Từ Ngôn Hy không thể làm gì được, chân tay đều bị trói, cổ họng đau rát, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng đỏ mệt nhọc thở từng hơi...
Ở bên này, Doãn Thiên Phách đến địa điểm giao hẹn. Một đám người mặc áo đen đi ra, nhưng không thấy Đình Ngụy Phi cùng Từ Ngôn Hy đâu cả. Đã đoán trước tình huống này, Doãn Thiên Phách tiến lên trước
" Haha, mấy vị này, chúng ta tiền trao cháo múc chứ, mấy bản hợp đồng này ở đây rồi, thế còn người đâu nhỉ? Mấy vị cũng phải biết, bất kể ở đâu, thương trường hay chiến trường hoặc giang hồ đều trọng chữ tín. Nếu mấy vị không giao hẹn đúng, thì chỉ sợ người đời chê cười, còn có chúng tôi cũng không nương tay được đâu a "
Trong một đám, một tên cầm đầu đi ra, khuôn mặt dữ tợn có vài vết sẹo, cười nói
" Haha, chúng màu đã đến đây mà còn ra uy ư? Đây là địa bàn của chúng tao, chúng mày đã đến đây, còn không biết có mang được mạng về không mà lớn lối. haha, tao nói cho chúng mày biết, chúng tay sẽ sớm mất hết tất cả thôi. Ông chủ của chúng tao sẽ là người chiến thắng thôi. "
Loading...
" Vậy sao? Haha, vậy phải xem ông chủ của mấy vị có đủ bản lãnh đó không rồi " Doãn Thiên Phách đột nhiên nở ra một nụ cười tà mị
Tên cầm đầu như mất kiên nhẫn, phất tay
" Không nói nhiều nữa. Người đâu, mau lên lấy bản hợp đồng lại ".
Hắn vừa nói xong thì một đám người áo đen xông về phía họ. Chỉ tiếc là, không biết từ đâu ra bốn phía chui ra một đám người khác cũng mặc đồ đen bao vây đám côn đồ đó lại, những người đó mặc đồng phục, trên mặt cũng bịt khẩu trang vô cùng kín.
Nếu nhìn kĩ một chút, sẽ thấy trên tay của mỗi người sẽ buộc một cộng chỉ màu lam. Đây là biểu tượng của tổ chức F3 - tổ chức ngầm lớn nhất Châu Á. Châu Âu còn có F2 - biểu tượng tay buộc chỉ đỏ, hùng mạnh hơn F3. Hai tổ chức này thường làm ăn trong những vụ chiến tranh của giới hắc bạch, có điều chúng không thuộc phe nào, chỉ nhận hợp đồng làm ăn với người khác, sau khi kết thúc liền chấm dứt không liên quan. Nhưng hai tổ chức này rất ít khi nhận hợp đồng, chỉ những vụ làm ăn lớn. Hai tổ chức này, F2 là của Hoắc Dư Viễn làm chủ, F3 của Doãn Thiên Phách. Nhưng tất cả đều do Doãn Thiên Phách quản lí, vô cùng uy tín trong giới ngầm.
Lần này sử dụng F3, là muốn cho thuộc hạ nhong chơi một chút mà thôi, mấy tên tôm tép này, sử dụng F3 giống như voi và kiến!
Hoắc Dư Viễn sớm đã biết kế hoạch của Đình Ngụy Phi. Khi Doãn Thiên Phách đến khu nhà hoang nhong chơi, thì hắn đã lái xe đến khách sạn Đình Gia.
Hoắc Dư Viễn nhận thông báo từ Doãn Thiên Phách liền nhếch mép. Hạng tôm tép mà đấu với hắn à!
Đình Ngụy Phi cũng nhận được thông báo đã thất thủ. Liền tức giận không thôi. Quả là hắn đã coi thường Hoắc Dư Viễn.
Chuyện tổ chức F2 F3 do Hoắc Dư Viễn và Doãn Thiên Phách làm chủ, không ai biết cả. Đây là tin mật của tổ chức. Bây giờ được thuộc hạ báo. Hắn không khỏi sửng sốt. Nước cờ này đã hỏng, chỉ có thể sử dụng Từ Ngôn Hy. Đã đi đến bước đường này, hắn đã liều mạng rồi.
Đình Ngụy Phi đi đến bên chiếc giường trắng tinh, ngồi xuống giường, đưa tay vuốt lấy má của Từ Ngôn Hy.
Cô né tránh, không biết cái tên này định làm gì nữa.
Đột nhiên, hắn đè cô xuống giường, hung hăng xé toạc lớp áo khoác ngoài của cô. Trong người chỉ còn lại chiếc áo trắng T-shirt mỏng manh. Cảnh tượng này đã trải qua một lần, không khỏi làm cho cô sợ hãi lùi lại góc giường. Run lẩy bẩy hét lên
" Cút ra, đừng đến gần tôi! "
Đình Ngụy Phi nhếch mép, rút điện thoại ra tiến gần lại cô bắt đầu quay video trực tiếp kết nối cùng Hoắc Dư Viễn
" Từ Ngôn Hy, em ngoan ngoãn một chút, sau này tôi sẽ cho em quyền lực phú quý giàu sang "
Hoắc Dư Viễn đã đến cửa khách sạn. Điện thoại rung lên, mở ra liền xuất hiện video này. Hắn chửi thề một tiếng
" Chết tiệt! "
Do người của Doãn Thiên Phách hành động quá nhanh, thủ hạ của Đình Ngụy Phi thông báo nhanh chóng, làm cho hắn lái xe hết tốc độ cũng không kịp.
Lúc Hoắc Dư Viễn đá văng chiếc cửa phòng kia ra, Đình Ngụy Phi đã đứng trước mặt anh, còn có một con dao nhỏ, đang kề trên cổ Từ Ngôn Hy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã nhạt nhòa nước mắt, ngay cả miệng cũng bị băng keo đen dán chặt. Vô lực lắc đầu như nói " mau chạy đi! ". Nhưng Hoắc Dư Viễn giờ phút này nhìn thấy cô như vậy liền nổi điên, tơ máu nổi lên trong mắt, gằn lên từng tiếng
" Mau - thả - cô - ấy - ra! "
Đình Ngụy Phi nhếch mép
" Hoắc Dư Viễn, tôi không nghĩ đến vì một người phụ nữ mà một mình anh dám xông vào địa bàn của tôi "
" Đừng nói nhiều, mau thả cô ấy! " Hoắc Dư Viễn gần như gào lên. Chút kiềm chế cuối cùng đều tan biến khi nhìn vào con dao kề ngay cổ cô.
Đình Ngụy Phi nhìn Hoắc Dư Viễn nổi điên, liền cười điên cuồng nói
" Hoắc Dư Viễn, tôi không có được thì anh cũng đừng hòng có. Chỉ là, tôi chưa kịp thưởng thức món ngon này, lại bị anh phá hỏng rồi. Quả thật không thể coi thường Trình tổng mà. Nhưng anh nói xem, tôi không thưởng thức được, chi bằng phá hủy đi, để không ai thưởng thức được nữa chăng? "
Hoắc Dư Viễn nhìn hắn vòng vo, đôi mắt đỏ ngòm đầy gân máu, lãnh khốc gầm lên
" Nói điều kiện đi "
" Haha, được được, tôi rất thích tính thẳng thắn của anh, mau chuẩn bị cho tôi hai mươi tỷ và một chiếc xe. Để tôi an toàn rời đi khỏi thành phố. Nếu không... "
" Được! "
Hoắc Dư Viễn đưa tay vào trong túi. Đình Ngụy Phi tưởng hắn sẽ móc điện thoại ra chuẩn bị phân phó cho thủ hạ. Không nghĩ đến, vật lôi ra không phải điện thoại, lại là một chiếc súng lục nhỏ.
Không kịp để hắn phản ứng, Hoắc Dư Viễn đã bắn một phát vào ngay chân hắn, sau đó liền một phát bắn vào tay phải của hắn, con dao liền rơi xuống đất. Hoắc Dư Viễn nhanh chóng sải bước tới kéo Từ Ngôn Hy lại, thêm một phát vào chân còn lại của hắn. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng hai giây.
Đình Ngụy Phi bị bắn ba phát liền, đau đớn nằm trên sàn nhà. Khuôn mặt nhăn nhó lại, tuy vậy hắn đột nhiên cười lạnh.
" Hoắc Dư Viễn, anh sẽ phải chết cùng với tôi thôi! ".
Hoắc Dư Viễn mãi xem tình hình Từ Ngôn Hy, đưa tay kéo băng dính trên miệng cô ra. Băng dính vừa kéo ra, cô vội vàng nói
" Mau chạy đi, có bom, mau... "
Cô còn chưa có nói xong, đột nhiên Đình Ngụy Phi liền nhào tới, không biết từ bao giờ trên tay hắn đã cầm con dao ban nãy. Con dao đó... đâm thẳng vào sau lưng Hoắc Dư Viễn...
Khi nãy đã mơ hồ nghe được tiếng động vô cùng nhỏ, nghi ngờ nó là bom. Dù sao Đình Ngụy Phi bị ép tới mức này, không gì là không thể, hắn cũng có thể kéo Hoắc Dư Viễn chết theo.
Nhưng con dao này...