Tần Phong lười so đo nhiều như vậy, sau khi sống lại hắn còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
Chỉ là một phụ nhân kiến thức hạn hẹp mà thôi, Tần Phong cũng không so đo.
“Vị tiên sinh này, ngươi dự định mua hay là bán đồ?” Tiểu Tôn vội vàng đi tới lễ phép hỏi thăm, trong lòng cũng thấy buồn bực.
Hiện tại trên người Tần Phong toàn là vết thương, rất có thể vừa chiến đấu trở về nhưng trong tay lại không cầm theo chiến lợi phẩm.
Nếu vậy cũng không giống buôn bán tài liệu, về phần đến mua.
Người này còn không đeo cả ký hiệu năng lực giả ở trên người, sao có thể mua nổi thương phẩm trong cửa hàng bọn họ!
Nghĩ như vậy, thật ra vị thiếu phụ là điếm trưởng kia cũng được coi là tinh mắt.
“Các ngươi có thu cái này không!”
Tần Phong trực tiếp lấy ra bốn ống thuốc cường hóa cấp G từ trong túi áo.
Thuốc cường hóa cấp G là màu đỏ nhạt, một ống cũng chỉ có kích cỡ bằng ngón tay nhưng bên trên dán ký hiệu chính phủ, chỉ cần xác nhận một chút là biết thật giả!
Loading...
Tuy cửa hàng đồ phòng ngự bọn họ không kinh doanh dược phẩm, nhưng thuốc cường hóa cấp G này lại là nhu yếu phẩm, chỉ liếc mắt một cái đã biết đây là đồ thật.
Không ngờ còn là một vụ làm ăn lớn!
Tiểu Tôn vui mừng.
“Thu, thu!”
Tiểu Tôn tiếp nhận thuốc cường hóa cấp G, vẫn cẩn thận đo thử một chút mới nói: “Tiệm chúng ta chỉ thu mua thuốc cường hóa thấp hơn giá thị trường 80%, bốn bình là 32000!”
Làm xong một đơn hàng này, hắn ta có thể trực tiếp trích phần trăm 300, đây chính là tiền tài ngoài ý muốn.
Tần Phong gật đầu, ánh mắt lướt qua, dừng lại trên đồ vật trong cửa hàng.
“Một bộ quần áo tác chiến T3, một con dao găm, nỏ tay và bao mươi tên nỏ, một balo tác chiến, bộ dụng cụ ngoài trời!”
Trong toàn bộ căn cứ này, cường giả quá ít, phần lớn đều là người bình thường.
Những người kia sẽ không lựa chọn loại quần áo tác chiến T3 chất lượng tốt này.
“Được rồi, vị khách này, ngươi báo cỡ mà ngươi muốn đi!”
“… Số 170!”
Tần Phong nhìn dáng người nhỏ gầy của mình, không khỏi cười khổ một tiếng.
Hiện tại hắn chỉ có 1m73, hơn nữa trông rất gầy yếu, chênh lệch quá xa với lúc trước khi sống lại.
Làm xong chuyện này phải nhanh chóng tăng tố chất thân thể của mình.
“Được!” Tiểu Tôn bắt đầu bận trước bận sau, lấy một bộ quần áo tác chiến T3 cho Tần Phong mặc thử, sau đó lại đi lấy những đồ khác.
Tần Phong rất có kinh nghiệm chọn lựa, cần sẽ trực tiếp mua, cũng không cần Tiểu Tôn chào hàng.
Nhưng đến cuối cùng hắn bỏ ra ba vạn đồng mua hết tất cả mọi thứ, chỉ còn lại hai ngàn đồng nhét vào trong balo.
“Khách hàng, nếu lần sau đến mua có thể coi là khách quen của ta, giao dịch một vạn đồng trở lên có thể giảm giá cho ngươi, đây là số truyền tin của ta, ngươi có thể thêm vào!” Tiểu Tôn vội vàng nói.
Tần Phong gật đầu không từ chối, có người quen xử lý đồ vật cũng sẽ thuận tiện hơn chút.
Hỏi thăm tên thật của đối phương, Tiểu Tôn thêm nhân viên bán hàng gọi là Tôn Tiễn này vào trong sổ truyền tin.
Bây giờ người liên hệ trên truyền tin của mình ít đến đáng thương, chỉ khoảng hai ba mươi người, phần lớn đều là bạn học nhưng thế này cũng rất yên tĩnh.
Sau khi Tần Phong ghi chép xong, đóng lại bộ đàm trực tiếp thay sang quần áo tác chiến T3, cầm dao găm, đeo tên nỏ rời khỏi cửa hàng đồ phòng ngự.
Đi trên đường, Tần Phong rõ ràng cảm nhận được bộ quần áo trên người mình hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Tất nhiên quần áo tác chiến khác với quần áo khác, bây giờ là tháng sáu nóng nực nhưng chất liệu của quần áo tác chiến thủy hỏa bất xâm, nóng lạnh cân bằng, dù bọc kín cả người cũng không có vẻ oi bức.
Quần áo vằn nâu xanh trở thành màu sắc tự vệ tốt nhất ở dã ngoại, màu sắc này cũng khiến Tần Phong không hợp với xung quanh.
Tuy khuôn mặt hắn trông rất non nớt nhưng vẻ mặt trầm ổn, đôi mắt rất sắc bén.
Nỏ bên hông, dao găm trên giày, tên nỏ ở rìa balo tác chiến, không có cái gì không biểu tượng cho vũ lực, cũng là biểu tượng cho kim tiền.
Tần Phong không để ý đến ánh mắt của những người khác, gọi một chiếc xe, mở miệng nói: “Điểm khởi hành đi dã ngoại.”
Tài xế cũng tò mò nhìn Tần Phong, nhưng vì sau khi Tần Phong lên xe đã cụp mắt mím môi không nói gì, hắn ta cũng không nhiều lời, lái đến điểm khởi hành đi dã ngoại.
Vì vết nứt không gian khiến khu vực bên ngoài căn cứ trở nên vô cùng nguy hiểm, lại cần một số người tiến đến săn bắn, bảo vệ khu tập trung, tất nhiên phải đến điểm xuất phát đi dã ngoại.
Đến nơi này, một bộ quần áo tác chiến của Tần Phong lại không hề chói mắt.
Bởi vì nơi này toàn là sự tồn tại như vậy.
Tần Phong bước lên xe dã ngoại, bên tai vang lên giọng nói dễ nghe.
“Chuyến xe dã ngoại lần này đi đường Tây Sơn, Cửu Khúc câu, Thanh Hà vịnh, di chỉ Nguyên Dương, căn cứ Xương Nam…”
“Tất cả người chiến đấu xin chú ý, xuống xe dã ngoại giết một vài dị thú có thể dựa vào ký hiệu rõ ràng trên xác để khen thưởng thêm Trung Hoa tệ, mục tiêu săn giết chia ra là: Chuột mập ăn cỏ, Sài lang mắt đỏ, Dây leo ăn thịt người, Hà oa nhân…”
Trong xe, giọng nói truyền ra từ thiết bị tự động khiến Tần Phong có một loại cảm giác đã lâu không gặp.
Bao nhiêu năm không lên xe dã ngoại đi cùng tập thể đơn sơ thế này!