Trần Minh lập tức tỏ ra hơi xấu hổ, lúc ở cô nhi viện hắn ta và Tần Phong có quan hệ rất tốt, ngày hôm qua xảy ra chuyện hắn ta lại dẫn đầu chạy trốn luôn cảm thấy chột dạ.
“Đúng vậy, Tần Phong, ngươi cũng dự định dọn ra ngoài sao? Ngươi thức tỉnh dị năng?” Trần Minh tỏ vẻ bình tĩnh chuyển đề tài, đồng thời trong lòng cũng để ý có phải Tần Phong đã thức tỉnh dị năng hay không.
“Vẫn chưa!” Tần Phong trực tiếp phủ nhận, “Ngươi thì sao, sao bây giờ lại muốn dọn ra ngoài?”
Khóe miệng Trần Minh cong lên nở một nụ cười đắc ý.
“Hôm qua ta gặp một tiểu đội lính đánh thuê, bọn họ dự định thu nhận ta, sau này ta sẽ là thành viên trong tiểu đội, có thể ra ngoài ở trong nhà trọ của bọn họ!”
Tất nhiên nhà trọ cũng khác với phòng ngủ cô nhi viện, cho nên đãi ngộ như vậy vẫn rất tốt.
“Đúng vậy, Trần Minh tìm được một tiểu đội không tệ, Tần Phong, có phải ngươi cũng dự định gia nhập tiểu đội lính đánh thuê không, hay là để Trần Minh giới thiệu cho ngươi đi. Sau này hai huynh đệ các ngươi ở cùng nhau, cũng có thể chăm sóc nhau một chút!”
Lâm Đức Vinh vội vàng nói.
Nụ cười trên mặt Trần Minh hơi cứng đờ, nhớ đến việc mà tiểu đội lính đánh thuê kể cho mình biết vào ngày hôm qua, hắn ta tỏ ra mất tự nhiên.
“Điều này ta nói không tính, phải hỏi ý đội trưởng một chút, nhưng trước đó nghe nói đội đã tuyển đủ người mới rồi!”
Loading...
Trong lòng Tần Phong nở nụ cười lạnh, hắn cũng không dám nhận loại người này là huynh đệ.
“Ta vẫn chưa muốn tìm tiểu đội lính đánh thuê, có lẽ sẽ đến học viện cao đẳng!”
“Nhưng học phí của học viện cao đẳng rất đắt, nếu ngươi thật sự muốn đi thì ta có thể liên lạc với một số tập đoàn, ký kết một vài hợp đồng bồi dưỡng, sau này ngươi tốt nghiệp gia nhập tập đoàn làm việc, vậy cũng khá tốt!”
“Lão viện trưởng, không cần, ta sẽ tự nghĩ cách!” Tần Phong không muốn để Lâm Đức Vinh nợ phần nhân tình này, huống chi theo trí nhớ mười năm sau này ở trong đầu hắn, hắn cũng không muốn tham gia tập đoàn gì đó, như thế sẽ đảo ngược mọi chuyện, làm áo cưới cho người khác.
“Được, hiện tại ta làm thủ tục cho ngươi trước!”
Lão viện trưởng bận rộn công việc, Tần Phong nhìn Trần Minh bên cạnh thuận miệng hỏi: “Tiểu đội mà ngươi gia nhập gọi là gì?”
“Gọi là tiểu đội Chung Kết!” Trong lòng Trần Minh hơi cảnh giác nhưng biết không dễ lừa được Tần Phong, chỉ có thể nói.
“Ừm, tên rất hay!” Trong lòng Tần Phong lại dấy lên cơn giận ngập trời.
Lúc trước, mình cửu tử nhất sinh mới thoát ra khỏi phòng thí nghiệm, trở về căn cứ Thừa Bắc, Chu Hạo đã chết, hắn không nơi nương tựa chắc chắn phải trở về cô nhi viện.
Chỉ không ngờ, sau khi Trần Minh quay về cô nhi viện thấy mình đang dưỡng thương, vẻ mặt rất bất bình thường quay đi gọi điện thoại.
Đến bây giờ, Tần Phong vẫn có thể nhớ được mấy câu nói trước đó của Trần Minh.
“Đội trưởng, không phải các ngươi đã bắt Tần Phong đi làm thí nghiệm sao? Sao hắn còn sống?”
“Vâng, bây giờ hắn đang ở cô nhi viện!”
“Được, được, ta nghĩ cách giữ hắn lại, các ngươi nhanh lại đây…”
Có thể thấy Tần Phong tức giận đến mức nào, nhưng thương thế của hắn còn chưa dưỡng tốt, vẫn rất yếu ớt căn bản không thể là đối thủ của Trần Minh.
Thế là hắn bỏ trốn trong đêm, rời khỏi Thừa Dương thị.
Đội trưởng mà Trần Minh gọi cũng là thành viên của phòng thí nghiệm phi pháp này, tiểu đội Chung Kết cũng là thám tử lệ thuộc vào liên minh phản nhân loại, ẩn nấp ở trong căn cứ.
‘Xem ra bây giờ Trần Minh còn chưa biết chân tướng của tiểu đội lính đánh thuê này, nhưng trong vòng thời gian nửa tháng chắc hắn sẽ hiểu rõ!’
‘Nhưng chẳng những không giữ bí mật giúp ta, ngược lại còn muốn giết ta lần nữa, loại người này thật sự đáng sợ, dù sao chúng ta cũng sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy!’
‘Đã vậy, hiện tại càng không thể để đối phương biết việc ta thức tỉnh dị năng!’
Chẳng những hắn không thể nói, bây giờ Tần Phong thay đổi vận mệnh của Chu Hạo, giả thiết Chu Hạo cũng thức tỉnh dị năng, vì đề phòng bên phòng thí nghiệm này ra tay với hắn ta, Tần Phong cũng phải giấu giếm giúp Chu Hạo.
Tần Phong tuyệt đối không thể để huynh đệ chân chính của mình cũng bị hãm hại.
“Được, cho ngươi!” Lâm Đức Vinh giao tư liệu đã sắp xếp tốt cho Tần Phong.
“Cảm ơn lão viện trưởng, qua mấy ngày ta lại về thăm ngươi!” Tần Phong nói, đây cũng không phải lời khách sáo, qua mấy ngày nữa hắn chắc chắn phải đến thăm lão viện trưởng.
Ngày đó cũng là ngày Lâm Đức Vinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng vì sự kiện kia, Trần Minh cũng quay về cô nhi viện.
Trần Minh rất ghen tỵ Tần Phong, tâm tư thâm trầm không thích Tần Phong nhưng hắn ta tuyệt đối không thể bỏ mặc lão viện trưởng Lâm Đức Vinh.
Nhưng một đời này, Tần Phong chắc chắn là kẻ địch của hắn ta.
Dù là đời trước mình bị hãm hại hay tổ chức khủng bố như vậy, vốn không nên tồn tại ở trên thế giới này.
Làm xong thủ tục, Tần Phong cầm hành lý ít đến đáng thương của mình đi, bên trong cũng chỉ có ba bộ quần áo thay giặt rời khỏi cô nhi viện.
Lần này, hắn thật sự không có chỗ để đi.
Nhưng chỉ cần có tiền vậy cũng không lo lắng, Tần Phong suy nghĩ, đến một khách sạn trên đường số năm Thừa Bắc có trị an và hoàn cảnh cũng không tệ.
Phí ăn ở nơi này một ngày hai trăm, dù giá đắt nhưng lại đáng giá.