Sau một lúc đình trệ, Trác Phàm nhìn chằm chằm về hướng Tiết Vạn Long, trong lòng cân nhắc kế sách phá địch. Tiết Vạn Long cũng đồng dạng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bất giác có chút hoảng hốt.
Từ trong mắt Trác Phàm, hắn cư nhiên không tìm thấy nửa điểm do dự, ngược lại là ánh mắt xâm lược trắng trợn. Đây hoàn toàn không phải là ánh mắt một tụ khí cảnh nên nhìn chằm chằm vào một cao thủ đoán cốt cảnh. Ngược lại giống như là một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, cảm giác này khiến cho hắn tương đối khó chịu.
Lại nói bản thân hắn dù sao cũng là cao thủ đoán cốt cảnh đỉnh, hôm nay cư nhiên lại bị một tiểu quỷ tụ khí cảnh nhìn như thế, thật sự là mất hết mặt mũi.
Kết quả là, hắn tính toán vô luận như thế nào cũng phải giành ra tay trước, để tiểu quỷ trước mặt này kinh sợ một chút.
Nhưng mà, hắn còn chưa hành động, Trác Phàm đã phóng đến chỗ hắn trước.
"Chiêu thứ hai!"
Bộ dạng sợ hãi cả kinh, hắn đúng là bị lần tập kích này của Trác Phàm làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền ý thức được thân phận của mình, bình tĩnh lại. Coi như là vì tôn nghiêm của một tu giả, hắn cũng không thể rụt rè trước mặt tiểu quỷ này.
Huống hồ, Trác Phàm chỉ có Tà Nguyệt Luân kia tạo thành uy hiếp đối với hắn, hắn chỉ cần tập trung vào chiếc luân kia, chống đỡ qua mười chiêu cũng không thành vấn đề.
Loại suy nghĩ này nếu để cho người khác biết, nhất định sẽ kinh ngạc đến cằm cũng đều rơi xuống.
Một cao thủ đoán cốt cảnh đỉnh cùng một tiểu quỷ tụ khí cảnh giao chiến, đoán cốt cảnh hẳn là phải thoải mái tự nhiên như mèo vờn chuột, nhưng bây giờ hắn lại phải tìm cách để sống qua cái ước định mười chiêu này.
Loading...
Đây mẹ nó ai là cường giả, ai là kẻ yếu vậy! Còn có, cái ước định mười chiêu này mẹ nó là ai trước đó đã nói ra vậy?
Bất quá vào giờ khắc này, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, mắt thấy Trác Phàm hóa thành một đạo ngân quang tập kích tới, khí thế toàn thân Tiết Vạn Long tăng cao, sau đó lui thẳng về sau, căn bản không có can đảm ra chiêu, sợ Tà Nguyệt Luân kia hạ xuống, khiến hắn bị thương, vậy thì rất mất mặt!
Tiết Lâm vừa bò dậy từ trên đất, sau khi ho hai tiếng, nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt, hô lớn: "Cha, lúc trước người nói chính là, người ra mười chiêu để hắn tiếp, không phải người tiếp hắn mười chiêu a!"
Sắc mặt Tiết Vạn Long cứng đờ, hận không thể bước tới đá văng tiểu tử này, ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm điếc. Không thấy đồ chơi trên tay tiểu tử kia sắc bén thế nào sao, muốn cho lão tử bị thương rồi cười vào mặt lão tử có phải không?
Hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của lão cha hắn, Tiết Lâm vẫn như trước không ngừng hô to, cổ vũ cho cha hắn. Mà sắc mặt của Tiết Vạn Long cũng càng ngày càng tái mét!
Khóe miệng kéo lên một đường cong tà dị, sau năm chiêu của Trác Phàm, ngay cả góc áo của Tiết Vạn Long cũng chưa chạm được, chẳng qua hắn cũng nhìn ra Tiết Vạn Long có lòng nhượng bộ, không khỏi cả gan hơn.
"Chiêu thứ sáu!"
Hét lớn một tiếng, Trác Phàm đột nhiên gia tốc, nháy mắt tiến gần. Tiết Vạn Long bình tĩnh ứng đối, nhìn thấy lưu quang của Tà Nguyệt Luân kia, liền tránh về phía sau.
Nhưng lần này lại không giống như những lần trước, chân Trác Phàm giậm xuống, vù một tiếng huyễn hóa ra ba bóng người, vây quanh Tiết Vạn Long. Ba đạo lưu quang ngân sắc phân ra ba hướng khác nhau hướng Tiết Vạn Long cắt tới.
Không khỏi sợ hãi, Tiết Vạn Long nghĩ cũng nghĩ không ra, Trác Phàm cư nhiên còn giấu sát chiêu như thế.
Nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ đoán cốt cảnh, giậm mạnh chân xuống, âm vang một tiếng, đất đá trên mặt đất đều nổ tung. Nương theo bạo tạc này, Tiết Vạn Long đột nhiên lui về phía sau, nháy mắt định thoát ra khỏi vòng vây từ ba hướng.
Đúng lúc này, Trác Phàm cười lạnh một tiếng, chân lần nữa giậm xuống!
Vù!
Toàn bộ ảo ảnh biến mất, ngay khi Tiết Vạn Long thoát được ra sau, thân ảnh của Trác Phàm cũng ngột nhiên xuất hiện, một đạo lưu quang nhát mắt cắt qua bên tai Tiết Vạn Long!
"Linh giai cấp thấp thân pháp vũ kỹ, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ"
Hai người lần nữa dừng lại, Trác Phàm cách hơn ba thước đứng trước mặt Tiết Vạn Long, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng, lẩm bẩm nói. Mà Tiết Vạn Long đã cứng đờ đứng tại chỗ, những sợi tơ đen chậm rãi rơi xuống.
"Ta.. Ta thua rồi!"
Hắn không thể tin được đây là sự thật, vốn dĩ hắn đưa ra ước định mười chiêu, chính là muốn kiểm tra thực lực của người thanh niên này một chút. Nhưng không nghĩ tới, chỉ tới chiêu thứ sáu, chính mình đã phải nhận thua, hơn nữa còn thua tâm phục khẩu phục.
Vừa rồi khi Trác Phàm đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, hắn vậy mà lại hoàn toàn không hề phát hiện dù chỉ một chút. Chính ngay tại khoảnh khắc kia, Trác Phàm rõ ràng đã có thể cắt đầu hắn xuống, nhưng lại cố ý tránh đi chỗ yếu hại, chỉ cắt đi mấy sợi tóc.
Có thể nói, Trác Phàm đã hạ thủ lưu tình với hắn. Nếu không..
Tiết Vạn Long khó khăn nuốt nước miếng, không còn dám nghĩ đến nữa. Kỳ thật ở lần xuất chiêu đầu tiên, hắn đã dùng hết toàn lực rồi, cho dù là toàn lực tránh né, đó cũng là toàn bộ thực lực của đoán cốt cảnh đỉnh.
Nhưng dù vậy..
"Không thể nào!"
Lúc này, nhóc ăn mày cùng Tiết Lâm sợ hãi đồng thanh kêu lên, lắc đầu đầy khó tin. Bọn họ dù sao cũng không muốn tin tưởng, Tiết Vạn Long cường đại xưa nay lại bại trong sáu chiêu, còn là bại dưới một kẻ đồng trang lứa với bọn họ.
"Cha, người nhất định là thủ hạ lưu tình với hắn có đúng không?" Tiết Lâm vội vàng chạy đến bên người Tiết Vạn Long, trong mắt đầy vẻ chờ mong. Nhưng Tiết Vạn Long lại cười khổ, không biết nên trả lời như thế nào.
Trác Phàm lạnh lùng liếc nhìn hai người họ, thản nhiên nói: "Tiết gia chủ quả thật không có xuất toàn lực, mỗi một chiêu của hắn đối với ta đều là thử, không có sát ý!"
"Xem đi, nếu cha ta không thủ hạ lưu tình, ngươi sớm đã chết!" Tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, Tiết Lâm kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cười mà nói với Trác Phàm.
Nhưng Trác Phàm cũng lạnh lẽo cười, chậm rãi lắc đầu: "Thực có lỗi, cha ngươi đúng thật không xuất toàn luật. Nếu như hắn thực sự xuất toàn lực, hiện tại ta đã sớm chém đầu của hắn xuống rồi!"
Lời này của Trác Phàm, giống như chuyện nói ra chẳng to tát gì.
Tuy rằng ngay từ đầu vì không thể sử dụng Huyết Anh, Trác Phàm quả thật lâm vào cục diện bị động không thể tấn công. Nhưng mà, chuyện này không có nghĩa là hắn mất đi cơ hội giết Tiết Vạn Long trong một đòn.
Mà cơ hội này, chính là tốc độ. So với các cao thủ thiên huyền cảnh mà nói, thứ đoán cốt cảnh thiếu chính là tốc độ. Có Tà Nguyệt Luân phụ trợ, tốc độ của Trác Phàm có thể nói là ngang bằng với đoán cốt cảnh cao thủ.
Như vậy chuyện còn lại chính là tạo ra cơ hội nhất kích tất sát!
Nếu Trác Phàm vẫn là tụ khí tứ trọng, có lẽ vẫn chưa làm được. Nhưng từ khi hắn đột phá đến cảnh giới tụ khí ngũ trọng, liền chân chính có thể bắt đầu tu luyện linh giai vũ kỹ.
Mà linh giai vũ kỹ đầu tiên hắn tu luyện, chính là thân pháp vũ kỹ, Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ.
Đây không phải là thân pháp vũ kỹ bình thường, mà là vũ kỹ hiếm thấy có chưa đặc tính trận pháp trong Cửu U Bí Lục. Cái gọi là Mê Tung Huyễn Ảnh Bộ, ảo ảnh đuề không phải là chủ yếu, đó chỉ là mồi nhử mê hoặc kẻ địch mà thôi. Sát chiêu thật sự nằm ở phía sau.
Chỉ cần dùng bộ vũ kỹ này, Trác Phàm có thể thực hiện những pha dịch chuyển trong phạm vi ngắn bất kể phương hướng. Lúc nãy Tiết Vạn Long chính là bị ảo ảnh hấp dẫn lực chú ý, mới không chú ý tới Trác Phàm xuất hiện ở sau lưng.
Vào thời điểm đó, nếu không phải Trác Phàm niệm tình hắn không hề có sát ý đối với mình, đã sớm một luân chặt bay đầu hắn.
Điểm này, Tiết Vạn Long cũng rõ ràng, cho nên mới tâm phục khẩu phục nhận thua!
"Trác Phàm!" Thở dài một hơi, Tiết Vạn Long một mặt nghiêm túc nhìn về phía Trác Phàm nói, "Cậu là thanh niên đáng tin cậy nhất ta từng gặp, về sau Ngưng Nhi liền giao cho cậu, ngàn vạn lần đừng phụ nó!"
Trác Phàm không khỏi ngớ ra, hoàn toàn ngẩy ngẩn cả người, hắn đây là có ý gì?
Chỉ là chưa đợi hắn hiểu được ý nghĩa trong lời vừa rồi, Tiết Vạn Long đã đi đến trước mặt nhóc ăn mày, vòng tay ôm lấy nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.
"Ngưng Nhi, đi đi, đừng quay lại, sống cuộc sống mà con muốn đi!"
"Cha!" Nhóc ăn mày khóc sướt mướt, nức nở nói không nên lời. Còn Trác Phàm thì kinh ngạc mở to hai mắt, sửng sốt: "Cha?" Tiết Vạn Long lấy đâu ra đứa con trai thứ ba vậy?
Nhưng rất nhanh, hắn liền giống như nhớ tới cái gì, hét lên: "Khoan đã, ngươi là Tiết gia tam tiểu thư, Tiết Ngưng Hương?"
Bất lực liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, Tiết Vạn Long quay sang đi đến trước mặt Trác Phàm, vỗ vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử, đến giờ mới phát hiện à, ta còn tưởng ngươi thông minh thế nào! Dù sao, vừa rồi ngươi cũng nói, nàng là người của ngươi, ta đem nàng giao cho ngươi. Về sau nếu để cho lão phu biết ngươi bạc đãi nữ nhi của ta, lão phu nhất định tìm ngươi liều mạng!"
"Không, không phải! Đây.. Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Trác Phàm lần này ngược lại trợn tròn mắt, hóa ra hắn đánh nửa ngày trời, đều là đang đánh với cha và anh của nhóc ăn mày, còn thiếu chút nữa giết cả nhà của người ta. Thảo nào mỗi lần ra mặt thay cô ta, cô ta đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn mình.
Thở dài, Tiết Vạn Long không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn đứa con gái bé nhỏ đang khóc của mình lần nữa, xoay người lôi Tiết Lâm rời đi!
Nhưng chưa đi được bao xa, lại truyền đến thanh âm đầy lo lắng của Tiết Lâm: "Cha, nếu chúng ta không tìm được Ngưng Nhi về, nên ăn nói với U Minh Cốc bên kia thế nào.."
"Câm miệng, lão tử sẽ có cách!"
"Tiết Ngưng Hương!"
Đợi hai phụ tử kia đi rồi, Trác Phàm đi tới trước mặt nhóc ăn mày, không chút lưu tình hất bay cái mũ trùm của nhóc ăn mày. Chỉ một thoáng, mái tóc đen nhánh óng ả đổ xuống như thác.
Vẫn còn nhìn theo hướng phụ thân rời đi, nhóc ăn mày mắt đầy lệ không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng ôm đầu, thần tình đỏ bừng nhìn hắn, không dám đối mặt với hắn.
"Tiết tam tiểu thư, ta không biết ngươi đang mưu tính cái gì. Lão tử hồ đồ đánh với cha con Tiết gia mấy chục hiệp, còn tưởng rằng đang thay ngươi trút giận, kết quả ta mới là kẻ bất nhân!"
Tiết Ngưng Hương yếu đuối lui về sau hai bước, nhìn vẻ mặt tức giận của Trác Phàm, giọng lí nhí: "Trác đại ca, huynh đừng giận. Dù sao ta cũng chỉ muốn ra khỏi thành, huynh muốn đi Vạn Thú Sơn Mạch, hiện tại chúng ta đều đạt được nhu cầu, huynh cũng đâu bất lợi!"
Trác Phàm sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm nghĩ. Đúng vậy!
Chỉ cần đạt mục đích là được, không quan trọng bọn họ là người một nhà hay là kẻ thù!
Đều đạt được nhu cầu, ngay cả một tiểu cô nương cũng biết đạo lý này, Ma Hoàng hắn vậy mà lại bởi vì nàng lừa mình mà tức giận? Dù sao, chuyện này cũng không liên quan gì đến lợi ích của hắn!
Nghĩ đến đây, Trác Phàm bỗng ngẩn ra.
Bắt đầu từ khi nào hắn lại dễ dàng xúc động như vậy?
Mày khẽ nhíu, Trác Phàm nhớ lại mọi chuyện từ sau khi trọng sinh, từng chuyện từng chuyện đều không bỏ qua. Cùng Lạc gia chung sống mấy tháng, quả thật khiến hắn cân nhắc nhiều hơn cho những người xung quanh, thật không giống một ma đạo tu giả chút nào!
Đáng chết, cảm tình dư thừa này nhất định không thể có, nhất định phải sửa.
Sửa sửa sửa!
Trác Phàm không ngừng cảnh cáo chính mình, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh lại, cũng không lộ ra một chút biểu cảm nào nữa.
"Tiết Ngưng Hương, xuống đi!" Trác Phàm chỉ vào động khẩu kia, lạnh lùng nói: "Chờ ta sau khi xong việc ở Vạn Thú Sơn Mạch, sẽ mang ngươi ra ngoài. Như vậy giao dịch của chúng ta liền kết thúc!"
Tiết Ngưng Hương sửng sốt, nhìn hắn thật sâu, khẽ gật đầu rồi đi xuống. Thái độ của Trác Phàm thay đổi rất nhanh, tựa như là hai người khác nhau, khiến nàng nhất thời có chút hoảng hốt.
Tuy rằng Trác Phàm trong lòng nàng chưa bao giờ là người tốt, nhưng hiện tại lại càng giống như là một sinh vật không phân biệt tốt xấu, không có cảm tình.