Giữa con đường nhỏ trong rừng rậm, một vị hắc y nữ tử cùng một lão nhân khoảng bảy tám mươi tuổi sóng vai mà đi.
Nữ tử dáng người cao gầy, dung mạo như hoa, nhất hành nhất động hương thơm tứ phía, dẫn đến ong bướm vờn quanh. Lão nhân mái tóc hoa râm, trên cằm một chòm râu tựa sơn dương, lão nhãn đục ngầu cũng không ngừng có tinh quang chớp động.
Hai người đi đến chân một ngọn núi, nữ tử nhìn ngọn núi phía xa xa, mắt đẹp liếc về phía lão nhân bên cạnh, nhưng giọng điệu lại mang theo nhè nhẹ tức giận: "Trác Phàm, ngươi tốt nhất nên thành thật. Nếu để cho ta nhìn ra ngươi có một chút ý đồ nào gây bất lợi cho Hắc Phong Sơn, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ha ha.. Lôi tiểu thư yên tâm, lão hủ là tới để điều tra rõ chân tướng, không phải để báo thù. Huống hồ, ta chỉ có một mình, có thể làm cái gì?" Lão nhân ngửa mặt lên trời đánh tiếng cười ha hả, lắc đầu nói.
Hừ lạnh một tiếng, Lôi Vũ Đình không nhìn tới hắn, lập tức đi về phía trước: "Còn có, Tiểu Thúy nếu bị thương đến một sợi tóc, ta cũng sẽ không buông tha ngươi."
"Yên tâm đi, ta giữ lại Tiểu Thúy làm con tin, thứ nhất là để đề phòng chúng ta trong lúc nào đó không còn tín nhiệm lẫn nhau, ta phải giữ lại một chiêu để bảo mạng. Thứ hai.." Trác Phàm nhìn nàng thật sâu, thần bí nói, "Đó cũng là vì tốt cho ngươi."
"Tốt cho ta?"
Lôi Vũ Đình nghi hoặc nhìn về phía Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lại lắc đầu, không thèm nhắc lại, chỉ để lại Lôi Vũ Đình một bụng nghi vấn.
Cứ như vậy, hai người tiếp tục sóng vai lên núi, dọc đường đi không ai nói quá đôi câu. Thẳng đến giữa sườn núi, gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên của Hắc Phong Sơn.
"Người nào?"
Loading...
Một đại hán thân hắc y nhảy ra, cản đường hai người.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Lôi Vũ Đình, lập tức liền cung kính thi lễ, rụt người xuống: "Ách, thì ra là tiểu thư đã trở lại, ngài không phải đi Phong Lâm Thành sao, làm thế nào.."
"Có chút việc phải trở về xử lý!"
Lôi Vũ Đình nâng gương mặt cao ngạo, liếc cũng chẳng liếc người nọ một cái, lập tức hướng phía núi đi thẳng lên.
"Người nọ là người của Dương Minh kia."
Đột nhiên, Trác Phàm xa xăm nói, "Ngươi từng nói qua với ta, việc ngươi đi Phong Lâm Thành chấp hành nhiệm vụ là cực kỳ bí mật, một tiểu lâu la thủ sơn làm thế nào biết được?"
Không khỏi ngẩn ra, Lôi Vũ Đình nghĩ đến lời Trác Phàm, mày khẽ nhíu lại.
Nguyên bản nàng cực kỳ tin tưởng sư huynh Dương Minh, nhưng mấy ngày nay luôn bị Trác Phàm chỉ điểm, nàng mới hồi tưởng đến rất nhiều điều bất thường. Tựa như người thủ sơn trước mặt biết được việc của nàng, trước kia nàng tuyệt đối sẽ không để tâm đến, nhưng hiện tại nơi đâu cũng thấy tràn ngập những điểm đáng ngờ.
"Chờ xem, chờ đến sau khi chúng ta lên núi, Dương Minh kia sẽ xuất môn nghênh đón." Trác Phàm cười thầm một tiếng, cước bộ không khỏi nhanh hơn rất nhiều. Lôi Vũ Đình nhìn bóng dáng Trác Phàm, cảm thấy mâu thuẫn, nhưng cũng vội vàng đuổi kịp.
Rất nhanh, hai người lại qua vài trạm kiểm soát, cuối cùng đi tới chân núi, cửa trại Hắc Phong Sơn đã hiện rõ trước mắt. Bởi vì có Lôi Vũ Đình dẫn đường, Trác Phàm hóa trang thành lão nhân, không ai ép hỏi thân phận, liền hoàn toàn thông qua.
Nhưng mà, đang lúc hai người muốn đi vào, trong cửa trại lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh.
Người này thân cao bảy thước, dáng vẻ đường đường, chỉ là trên khuôn mặt anh tuấn kia lại luôn mang theo một nụ cười tà dị. Trác Phàm liếc qua, liền nhìn ra người này chắc chắn là Dương Minh.
"Ngươi xem, hành tung của ngươi đều hoàn toàn bị báo cáo lên." Trác Phàm hướng Lôi Vũ Đình nhíu mày một cái, giống như một đứa nhỏ vừa thắng cược.
Nhưng Lôi Vũ Đình không có tâm tư cùng hắn đùa giỡn, sắc mặt cũng ngày càng ngưng trọng.
Dọc theo đường đi, Trác Phàm dĩ nhiên nói cho nàng phán đoán của hắn, nhất là về chuyện Dương Minh có thể chính là ám tử mà U Minh Cốc bố trí ở Hắc Phong Sơn.
Lôi Vũ Đình vốn không muốn tin đây là sự thật, dù sao nam nhân này là người mà nghĩa phụ tự mình vì nàng chủ trì đính hôn. Nàng rất khó tin, nam nhân làm cho tất cả mọi người, thậm chí cả nghĩa phụ tín nhiệm như thế, lại là người mà kẻ khác cài vào lợi dụng hủy diệt Hắc Phong Sơn.
Chỉ là dọc đường đi nhìn thấy nghe thấy, lại đều ăn khớp hoàn toàn với lời Trác Phàm nói.
Khẽ cắn môi, ánh mắt Lôi Vũ Đình nhìn về phía Dương Minh có chút phức tạp, nhưng vẫn kiên trì đi tới.
"Vũ Đình muội muội, ngươi không phải đang ở Phong Lâm Thành sao, sao lại đột nhiệt trở lại vậy?" Dương Minh mỉm cười, bước lên trước nghênh đón, lại nhìn về phía Trác Phàm đứng ở một bên, hỏi: "Vị này là.."
Lôi Vũ Đình chần chừ một lát, thăm dò nói: "Sư huynh, Tiềm Long Các thật sự không dễ chọc, người U Minh Cốc lại không đáng tin. Lần này hành động, thật sự quá mức mạo hiểm, cho nên ta cho bọn họ tạm thời án binh bất động, im lặng quan sát biến động."
Nghe được lời ấy, sắc mặt Dương Minh bất giác thay đổi, Trác Phàm thậm chí có thể tinh tường nhìn thấy sâu trong đáy mắt hắn có một tia sát ý.
"Vũ Đình muội muội, sư phụ đối với chúng ta ân trọng như núi. Vì lão nhân gia người, cho dù là hy sinh tính mạng thì tính là cái gì, chúng ta có thể nào lại sợ chết như thế? Huống hồ, cừu hận của sư phụ há có thể không báo?"
"Chuyện này ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là.." Lôi Vũ Đình khẽ cau mày, cắn chặt răng nói, "Chúng ta cũng không thể không quan tâm đến tính mạng của các huynh đệ. Vị này chính là nhị phẩm luyện đan sư mà ta tìm được, nếu hắn có thể cứu được nghĩa phụ, như vậy chúng ta có thể chờ sau khi thương thế nghĩa phụ lành lại báo thù cũng không muộn a."
Lúc này, Trác Phàm vội vàng tiến lên chắp tay, cười nói: "Ha ha ha.. Lão phu tung hoành giang hộ, chữa trị bách bệnh. Ngoại thương nội thương, tạp chứng nan giải, lão phu đều là thuốc đến bệnh trừ.."
"Hừ, ngươi nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, đã sớm được gia tộc cung dưỡng từ lâu rồi, còn giống như hiện tại đi khắp nơi lừa đảo sao?"
Dương Minh không đợi Trác Phàm thổi phồng, liền vung tay áo, cả giận nói: "Sư muội, người bị Hồi Long Chưởng đả thương, chỉ có Hồi Long Chưởng có thể chữa khỏi, chẳng lẽ ngươi không tin vi huynh sao?"
Nghe câu này, Lôi Vũ Đình nghĩ tới đủ loại chuyện cũ lúc ngày thường ở cùng Dương Minh, cảm thấy không khỏi chần chờ một chút.
Trác Phàm lại vội vàng chen qua, đứng giữa hai người họ, nhìn về phía Dương Minh nói: "Tiểu huynh đệ, cho ta một cơ hội đi, ta thực sự am hiểu chữa thương a."
"Cút!"
Dương Minh giận dữ, một chưởng đánh tới. Trác Phàm có thể cảm giác rõ được sự sắc bén của chưởng phong kia, nhưng hắn không dám trốn, đành phải cắn răng, đón đỡ một chưởng của Dương Minh.
Ầm!
Không có sử dụng vũ kỹ gì, nhưng chưởng lực mới vào đoán cốt cảnh cũng rắn chắc đánh vào ngực hắn, nhất thời đánh hắn bay mười thước xa, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
"Không cho chữa thì không chữa, sao lại ra tay đánh người?"
Trác Phàm chống tay trên mặt đất, khó khăn đứng dậy, bất giác lại ói ra một ngụm máu tươi: "Lão phu đây cũng đã lớn tuổi, không chịu được mấy chưởng đâu a. Cô nương, vụ làm ăn này ta không tiếp, làm ăn với sơn tặc quả nhiên không tốt a."
"Ngươi nói cái gì?"
Dương Minh trên mặt giận dữ, lại giơ tay lên, nhưng bị Lôi Vũ Đình vội vàng cản xuống.
"Vị tiên sinh này là ta mời đến, ngươi muốn đánh hắn thì đánh ta trước."
"Hừ, ngươi thích cho hắn trị thì để hắn trị đi. Loại lang trung giang hồ này nếu đem sư phụ trị cho nặng thêm, ta tuyệt không tha cho ngươi." Dương Minh vung ống ta áo, phẫn nộ quay bước đi, không hề liếc nhìn Lôi Vũ Đình một cái.
Lôi Vũ Đình bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, tức giận đi tới cạnh Trác Phàm, trừng mắt nhìn hắn: "Đều tại ngươi, sư huynh hắn mới không để ý tới ta. Ta nguyên bản không nên tin tưởng ngươi, sư huynh hắn đối với nghĩa phụ quan tâm như thế, làm sao có thể hại nghĩa phụ?"
"Lôi cô nương, nghĩa phụ ngươi không dạy ngươi làm thế nào để nhìn người sao?" Trác Phàm lau vết máu trên khóe miệng, khẽ cười nói: "Bất quá cũng đúng, chính hắn cũng đã nói."
Lôi Vũ Đình thần tình nghi hoặc.
"Nhìn người, đừng xem hắn nói gì, mà phải xem hắn làm hư thế nào."
Trác Phàm khóe miệng nhếch lên, tà dị cười, "Vừa nãy hắn không cho ta trị, là không rõ thực lực của ta. Chính là sau khi hắn xuất chưởng, cảm thấy được thực lực ta rất kém, liền để cho ta trị. Ngươi nói, hắn đối với nghĩa phụ ngươi là tốt hay xấu?"
Không khỏi ngẩn ra, Lôi Vũ Đình hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, đem tất cả lời nói của Dương Minh đều xóa đi, chỉ nghĩ tới hành động của hắn. Quả nhiên, tất thảy đều hệt như lời Trác Phàm nói.
Thậm chí khi Dương Minh phất tay áo rời đi, nàng tựa hồ còn thấy được nụ cười như có như không của hắn.
Chẳng lẽ nói..
Nghĩ đến đây, Lôi Vũ Đình không dám suy nghĩ nữa. Bởi nếu tiếp tục nghĩ thêm, có thể lòng của nàng sẽ rất đau, có thể nàng sẽ không khống chế được chính mình, đi chất vấn Dương Minh.
Đến lúc đó, hai người bọn họ liền đều phải chết ở chỗ này.
Đem tất cả thu vào tầm mắt, Trác Phàm lần nữa đứng lên, vỗ vỗ bả vai của nàng: "Đi thôi, cho ta xem thương thế của nghĩa phụ ngươi."
"Cái tên giang hồ phiến tử* nhà ngươi, chỉ có diễn trò là giỏi, thật đúng là nhìn không ra." Lôi Vũ Đình không khỏi bĩu môi, thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
(Giang hồ phiến tử: Bịp bợp giang hồ)
Trác Phàm bật cười một tiếng, vô sở vị* nhún vai: "Cho dù là diễn trò, cũng phải diễn cho tròn vai. Huống hồ, hiện tại vai này còn chưa có diễn xong đâu."
(Vô sở vị: Chẳng có gì, không quan tâm.)
Tiếng nói vừa dứt, Trác Phàm lập tức đi về phía trước, Lôi Vũ Đình thở sâu, theo sát hắn. Tuy rằng phía trước là tình cảnh mà nàng không muốn nhìn thấy.
Hai người một đường đi tới, chung quanh mấy trăm ánh mắt đều nhìn bọn họ chằm chằm.
Giờ khắc này, Lôi Vũ Đình thế nhưng lại thấy ánh mắt này cho nàng cảm giác tự tại. Ngày thường là ánh mắt sùng kính, thời điểm này lại như là một cặp mắt giám thị từng hành động của bọn họ.
Đợi cho hai người đi đến trước phòng sơn chủ, bước vào cửa, chỉ thấy Dương Minh đã sớm đi vào. Trong tay hắn bưng một chén cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho lão nhân không thể động đậy ở trên giường.
"Giang hồ phiến tử, sư phụ ta nếu có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi."
Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Minh đem chén cháo hung hăng đặt lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn hai người họ, ngồi qua một bên, nhường lại vị trí ở đầu giường.
Trác Phòng trong lòng cười thầm một tiếng, chậm rãi đi đến trước giường của lão nhân kia, bắt đầu xem thương thế của lão.
Nhưng mà, khi hắn đem hai ngón tay khoát lên trên mạch của lão nhân, sau khi đưa nguyên lực vào để thăm dò, có hơi sửng sốt. Sau đó mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
"Lệnh sư không có ngoại thương!" Trác Phàm rung đùi đắc ý, buồn bã nói.
Bất lực trợn tròn mắt, Dương Minh khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chuyện này còn cần ngươi nói?"
"Nhưng mà lệnh sư.. cũng không có nội thương!"
Đồng tử khẽ co rụt lại, lúc lời Trác Phàm vừa dứt, hai tay Dương Minh bất giác nắm thật chặt.
Vốn hắn nghĩ Trác Phàm chỉ là tu vi tụ khí tứ trọng, vốn không có thực lực gì, nhưng không nghĩ tới việc bị hắn chẩn ra lão nhân này không có ngoại thương cùng nội thương, chẳng lẽ nói..
Chỉ một thoáng, sát ý trong mắt Dương một chợt lóe qua!
"Không có ngoại thương, cũng không có nội thương, vậy tại sao nghĩa phụ ta lại bất động không nói?" Lôi Vũ Đình cũng không tin tưởng vào hội chẩn của Trác Phàm, vẫn nghĩ là hắn diễn trò, chỉ là ngươi diễn trò thì cũng diễn cho giống một chút đi.
Cái gì cũng đều không bị thương, ngươi làm sao giải thích một cao thủ đoán cốt cảnh cường tráng lại đột nhiên biến thành cái dạng này?
Trác Phàm sờ sờ mũi, khóe miệng lộ ra nụ cười khó hiểu, thản nhiên nói: "Chứng bệnh của lệnh sư lão phu cũng đã tìm ra, là dị vật nhập thể!"
Rầm!
Đột nhiên, một góc bàn bị Dương Minh bổ đôi. Lão nhân kia mở to hai mắt nhìn Trác Phàm. Liều mạng như muốn nói ra cái gì, nhưng lại nói không ra lời.
Nhưng loại kích động này, không cần nói cũng đã hiểu..