logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Trên mặt đất cứng như bàn thạch xuất hiện vết rạn như mạng nhện. Nếu Tôn Vũ Phi và Thái Hiếu Đình không phải là cao thủ tụ khí cảnh, chỉ sợ đầu gối bọn họ hiện tại đã sớm dập nát, chi dưới tê liệt.

Hai kẻ kia đau đến nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Phàm lạnh lùng đứng ở trước mặt.

"Lại là ngươi."

Họ biết, trong số những người có mặt ở đây, cũng chỉ có Trác Phàm mới có thể thần không biết quỷ không hay ra tay với bọn họ.

"Bây giờ cho dù các ngươi tất cả đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bổn tiểu thư cũng tuyệt đối không buông tha cho các ngươi." Tôn Vũ Phi gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Trác Phàm như muốn ăn tươi nuốt sống, quát khàn cả giọng.

Binh binh!

Lại là hai chân, Trác Phàm nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái, đã đem bọn họ đá bay đi.

"Muốn lão tử quỳ xuống? Các ngươi nghĩ nhiều rồi."

Chỉ một thoát, Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình giật mình, thậm chí quên cả đau đớn của một cước đá bay mình đi kia.

Nếu nói ngay từ đầu Trác Phàm đánh bọn họ hai bạt tay là vì Lạc Vân Thường thì còn có thể lý giải. Nhưng hiện tại Lạc Vân Thường đã lên tiếng, hắn cư nhiên còn dám đánh bọn họ, chẳng lẽ hắn không sợ tất cả bọn chúng đều không thể sống mà rời khỏi Thái phủ ư?

Loading...

Bàng thống lĩnh tuy rằng phẫn nộ với việc làm của hai người kia, nhưng xét theo đại cục, hắn cũng hiểu bọn họ vẫn phải nhẫn nhịn miệng lưỡi của hai kẻ đó, nếu không tính mạng của tỷ đệ Lạc gia khó mà bảo toàn.

Lạc Vân Thường thì chỉ biết cười khổ, người khác có thể không biết, nhưng nàng khi ở trong rừng chạy nạn đã hoàn toàn hiểu được tính cách của người này. Trong mắt hắn nào có cái gì mà phân biệt chủ tớ, từ trước đến nay đều toàn làm theo ý mình, thật không biết vì sao Lạc gia bọn họ lại xuất hiện một gia nô như vậy.

Tuy nhiên Lạc Vân Hải lần này đối với thái độ của Trác Phàm lại có đổi mới rất lớn, hai mắt mở to bất động nhìn chằm chằm vào Trác Phàm, trong mắt thậm chí còn có điểm sùng bái.

Nguyên nhân là tên cẩu nô tài vẫn luôn khi dễ cậu này, chẳng những không sợ hai chủ tử bọn họ, ngay cả thế lực mạnh hơn ở bên ngoài cũng không sợ, thật sự là không sợ trời không sợ đất. Trong phút chốc, Trác Phàm ở trong lòng Lạc Vân Hải từ cẩu nô tài biến thành một anh hùng cứu vớt Lạc gia.

"Kẻ nào dám cả gan ở Thái gia giương oai?"

Bỗng nhiên, với một tiếng hét giận dữ, một thân hình cao lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nhìn người nọ, Lạc Vân Thường sắc mặt bất giác biến đổi, tay đang nắm tay đệ đệ lúc này không khỏi siết chặt, thậm chí ngay cả Lạc Vân Hải cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của tỷ tỷ mình.

Thái Hiếu Đình mặt đầy vui vẻ, hét lớn: "Cha, người tới vừa đúng lúc, kẻ này đang ở Thái gia chúng ta quấy rối."

Nghe Thái Hiếu Đình nói, Trác Phàm biết người tới chính là Thái gia gia chủ Thái Vinh, không khỏi cẩn thận đánh giá một phen.

Thái Vinh nhìn qua trên dưới năm mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, trên người mờ ảo tản ra khí tức của cường giả.

"Đoán cốt cảnh bát trọng." Trác Phàm nhìn Thái Vinh, cười nói.

Mày bất giác động khẽ, trong mắt Thái Vinh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, ông không thể nghĩ đến, lại bị một kẻ nhỏ tuổi hơn mình liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi sâu hay cạn.

"Hảo nhãn lực!" Thái Vinh khen ngợi, "Xin hỏi các hạ là.."

"Quản gia Lạc gia, Trác Phàm!"

Thái Vinh lại cả kinh, nhìn rõ đánh giá hắn một phen.

Tuy rằng ông có nghe Lạc Vân Thường nói qua Lạc gia bọn họ bởi vì quản gia trước đây làm phản nên đã đổi quản gia mới, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến tân quản gia lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa trên người còn mang theo một chút khí tức thần bí.

Nếu là mọi khi, với tính cách cáo già của mình, ông tuyệt đối không trêu chọc loại người lai lịch bất minh này. Chẳng qua thật đáng tiếc, nơi này còn có một thế lực ông càng không thể đắc tội.

"Thái bá bá, người nhất định phải thay Vũ Phi làm chủ." Tôn Vũ Phi đem dấu tay đỏ tươi trên mặt cho Thái Vinh xem, hai mắt oán hận trừng về phía Trác Phàm.

Chỉ trong nháy mắt Thái Vinh đã hoàn toàn rõ ràng, vỗ vỗ tay của Vũ Phi, trấn an nói: "Con yên tâm, có Thái bá bá ở đây."

Tiếp theo, ông nhìn về phía Lạc Vân Thường, sắc mặt bắt đầu trầm xuống: "Vân Thường à, ta có lòng tốt thu nhận giúp đỡ tỷ đệ các ngươi. Các ngươi không báo đáp thì thôi, còn gây thêm chuyện thị phi cho ta."

Lạc Vân Thường cả người run lên, hoàn toàn không nói nên lời.

Trác Phàm lại tiến lên từng bước, cười nói: "Thái gia chủ đã lớn tuổi, lại ức hiếp một tiểu cô nương, có chuyện gì thì nói với ta đi. Còn có, đừng làm bộ dạng có ơn với Lạc gia. Đại gia tộc nói trắng ra, làm việc cũng chỉ vì tư lợi, nếu không ngài cũng sẽ không hối hôn."

"Được, nếu ngươi đã không nể mặt, lão phu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình." Thái Vinh mặt biến sắc, nhàn nhạt nói, "Chuyện hôm nay, lão phu phải đòi lại công đạo cho Vũ Phi. Các ngươi mỗi người tiếp ta một chưởng, lão phu cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi, chỉ dùng hai phần công lực, sống chết có số."

Cái gì, hai phần công lực?

Đồng tử hơi co rụt lại, Bàng thống lĩnh hét lớn: "Hai phần công lực của đoán cốt cảnh bát trọng so với tụ khí cảnh cửu trọng cao thủ mang toàn lực ứng phó vẫn còn mạnh hơn, ngài rõ ràng là muốn mạng của bọn ta đúng không?"

"Thái bá bá, cầu xin ngài, Lạc Vân Hải vẫn còn là một đứa trẻ, nó vô tội!" Lạc Vân Thường vội vàng cầu khẩn nói.

Nhưng Thái Vinh chỉ hừ lạnh một tiếng, mặt xoay sang trái, Tôn Vũ Phi lộ ra một nụ cười tự đắc.

"Được, ta trước." Trác Phàm khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói.

Ầm!

Chưởng ấn đỏ đột nhiên hiện lên trên không trung, Thái Vinh tuyệt đối không nghĩ tới, Trác Phàm lại dám ra tay trước, vì thế liền phóng xuất khí thế mạnh mẽ, một chưởng đánh ra.

Binh một tiếng, huyết ấn bị đánh tan, Trác Phàm cũng bị khí thế cường đại kia đẩy lùi về sau hơn mười bước, chẳng qua cũng chỉ là lui về phía sau, không có thương tổn gì.

"Tụ khí cảnh nhị trọng, thế nhưng lại có thể chống đỡ được hai phần công lực của ta!" Thái Vinh cảm thấy kinh hãi, gắt gao nhìn chằm chằm Trác Phàm, "Bất quá ngươi có thể may mắn còn sống, những người khác lại không có vận khí như vậy."

"Ha ha.. Ta sở dĩ còn sống trên cõi đời này, chính là vì ta chưa bao giờ tin vào vận khí." Trác Phàm cười quỷ dị, chỉ vào tay Thái Vinh nói, "Mà là dựa vào thực lực."

Thái Vinh cúi đầu nhìn, đồng tử không ngừng co rụt. Trên tay hắn vậy mà lại đổ máu, chẳng lẽ vừa mới đối một chưởng lại có thể khiến hắn bị thương.

Làm thế nào có thể, đối phương chỉ là một tên tụ khí cảnh nhị trọng, hắn lại là đoán cốt cảnh bát trọng, cách nhau đến tận một giai.

"Còn nữa." Trác Phàm nói tiếp, "Chẳng lẽ ngài thật sự nghĩ rằng ngài ra hai phần công lực? Chỉ sợ ngay cả nửa phần đều không có."

Nghe được lời ấy, Thái Vinh cẩn thận nghĩ, mới ý thức được.

Vừa nãy tuy rằng đột ngột xảy ra sự cố, nhưng hắn quả thật đã sử dụng hai phần công lực, chỉ là không đợi hắn đánh ra một chưởng, khí huyết trong tâm bỗng trở nên mãnh liệt, lực đạo đánh ra liền ngay cả nửa phần cũng không có.

"Mặt khác, nhìn lại con trai ngài đi."

Trác Phàm lại chỉ vào Thái Hiếu Đình, Thái Vinh vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Thái Hiếu Đình vừa nãy còn vô sự, thế nhưng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn.

"Cha, đây.. chuyện gì đang xảy ra vậy?" Thái Hiếu Đình không khỏi luống cuống, rõ ràng hắn không cảm thấy đau đớn gì, vì sao lại nôn ra máu?

"Trác Phàm, ngươi rốt cuộc đã làm gì?" Thái Vinh hét lên giận dữ nhìn về phía Trác Phàm.

Mỉm cười đầy chế nhạo, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ta chỉ là muốn nói cho Thái gia chủ, Trác Phàm ta tùy lúc tùy nơi đều có thể lấy mạng của con ngài, mong ngài hành sự thận trọng."

Thấy Thái Vinh dường như còn có chút do dự, Trác Phàm búng ngón tay một cái, Thái Hiếu Đình bất giác lại phun ra một búng máu.

"Được rồi, ta tin ngươi." Thái Vinh lau mồ hôi lạnh, run giọng nói.

Ông ta cũng không biết Trác Phàm đã động tay động chân gì trên người con mình, nhưng rõ ràng là trước khi hắn đến đã chuẩn bị rất tốt. Ông hiện tại thật có chút hối hận, sớm biết Lạc gia có một tên quản gia tâm tư kín đáo lại thủ đoạn độc ác như vậy, ông cần gì phải đem sự tình làm đến cùng?

"Vậy Thái gia chủ, chúng ta cáo từ." Trác Phàm cười nhạo một tiếng, hướng Thái Vinh cung tay làm lễ, liền đưa Lạc Vân Thường bước ra ngoài.

Hơn nữa vừa đi, vừa cười to nói: "Hôm nay ngươi đối với ta lạnh nhạt, ngày mai ta cho ngươi không với tới được."

"Thái bá bá, người sao có thể thả bọn họ đi dễ như vậy?" Tôn Vũ Phi không bỏ qua nói.

Bất đắc dĩ thở dài, Thái Vinh nhìn thân ảnh Trác Phàm đi xa, lẩm bẩm nói: "Ngày xưa lão phu lười thu lưu, hôm nay không ngờ thả hổ về rừng, ai.."

Lắc đầu, Thái Vinh mang Thái Hiếu Đình về phòng, chỉ là đi chưa được mấy bước, Thái Vinh đã quay lại nhìn về phía Tôn Vũ Phi, trong mắt hiện lên một mảnh ánh sao.

"Vậy chất nữ, Trác Phàm kia nếu không diệt trừ sớm, ngày sau ắt sẽ uy hiếp Tôn gia, hy vọng con sẽ sớm có tính toán."

"Hừ, ngươi lo lắng cho con trai mình, không dám động đến tên tiểu tử kia, Tôn gia chúng ta cũng không sợ hắn. Bổn tiểu thư sẽ cho hắn nếm thử, kết cục của việc đắc tội Ngự Hạ Thất Thế Gia!" Tôn Vũ Phi khẽ cắn môi, oán hận nói.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn