“Trác đại ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
Đột nhiên, một tiếng nói non nớt của trẻ em vang lên. Mọi người sững sờ, hướng phía âm thanh phát ra nhìn lại, chẳng biết từ khi nào, Lạc Vân Hải đã đi đến trước mặt Trác Phàm, đôi mắt của nó lóe sáng nhìn thẳng lấy hắn, tràn đầy sự tín nhiệm và sùng bái.
Điểm này, ngay cả Trác Phàm cũng không nghĩ tới. Đứa bé này như một con gấu con, luôn luôn không để người khác vào mắt, lại dùng ánh mắt ngây thơ ngoan ngoãn nhìn lấy hắn.
“Ngươi không gọi ta là cẩu nô tài?” Tròng mắt của Trác Phàm hơi híp, lạnh lùng nói.
“Trác đại ca có ân cứu mạng hai chị em ta, ơn cùng tái tạo. Về sau ngài chính là phụ mẫu của ta, là anh trai thân thiết của ta, là chồng của chị ta, cầu ngài cứu chúng ta một lần nữa đi...”
“Vân Hải, im miệng, không cho phép nói bậy.” Lạc Vân Thường hung hăng trừng mắt Lạc Vân Hải, mặt đỏ bừng lên, nhưng hai mắt nàng vẫn là thỉnh thoảng liếc về phía Trác Phàm.
Dọc theo con đường này, bọn họ có thể hóa nguy hiểm thành an toàn, chính là nhờ vào công lao của Trác Phàm. Mặc dù hắn không coi ai ra gì, nhưng tài cán của hắn khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn, đây chính là nguyên nhân mà Lạc Vân Thường âm thầm thăng Trác Phàm lên làm quản gia.
Muốn gây dựng lại gia tộc, nàng cần dạng người tài như thế này.
Trác Phàm nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lạc Vân Hải, cười thầm.
Đứa nhỏ này dù sao cũng là con cháu đại gia tộc, tuy tính cách nó thường hay hung hăng bá đạo, nhưng cũng khôn ngoan biết thay đổi cách cư xử với người khác, làm cho người ta yêu thích. Huống hồ, hắn trợ giúp Lạc gia là việc bắt buộc phải làm, thế nên hắn gật đầu, rồi nói: “Phong Lâm Thành này còn có người của thất thế gia hay không?”
Loading...
“Có, Tiềm Long Các, gia tộc giám bảo duy nhất bên trong Thất thế gia, cực kì giàu có.”
“Tốt, bây giờ chúng ta về trước phòng trọ, ngày mai sẽ đi Tiềm Long Các.” Trác Phàm vỗ vỗ đầu của Lạc Vân Hải, cất bước đi về phía quán trọ.
“Chúng ta đi Tiềm Long Các để làm gì?” Lạc Vân Thường vội vàng đuổi theo hỏi.
“Hợp tác!” Trác Phàm nhẹ giọng trả lời.
Tất cả ba người nghe được câu nói này của hắn, sững sờ tại chỗ.
Tiềm Long Các, một trong Ngự Hạ thất thế gia, làm sao có thể cùng một gia tộc đã suy bại như bọn họ hợp tác liên minh chứ, chuyện này quá hoang đường, không thể tưởng tượng a...
Phía đông của Phong Lâm Thành có một tòa kiến trúc cổ xưa to lớn, cửa lầu cao đến mấy chục mét khiến người ta còn chưa tới gần thì đã cảm thấy một cảm giác áp bách dồn ép, cho nên tại trong vòng trăm mét không người nào dám lưu lại thời gian quá lâu.
Bên ngoài tòa kiến trúc cổ xưa này chỉ có hai tên thủ vệ, trên người bọn họ mặc một bộ quần áo màu vàng óng, nhưng là trên người của bọn họ lại tản mát ra khí thế mạnh mẽ, làm cho người khác cảm giác như là gần trăm tên cấm quân được nghiêm chỉnh huấn luyện, im lặng đứng nơi đó.
Hai tên hộ vệ này tuy rằng không có làm ra hành động gì, nhưng mỗi khi ánh mắt lướt qua địa phương nào, thì như là đao kiếm sắc nhọn gọt tới khiến người ta không dám nhìn chăm chú.
Nhưng, nơi vắng vẻ ít người đến như thế này, lại đột nhiên xuất hiện bốn bóng người.
"Tụ Khí cảnh đỉnh phong!"
Trác Phàm một bên đi về phía này, một bên lẩm bẩm nói, theo phía sau lưng của hắn là ba người Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh. So sánh với thái độ bình thản gặp chuyện không kinh hãi của Trác Phàm thật khác biệt, lúc con mắt ba người này khi nhìn đến hai tên thủ vệ kia, thì toàn thân trở nên cứng ngắc, cơ hồ liền quên cả việc đi bộ, phải dùng toàn bộ sức lực cơ thể để có thể di chuyển đi lên.
"Đứng lại!"
Tại lúc Trác Phàm đi tới trước cửa, hai tên hộ vệ khẽ vươn tay ngăn lại đường đi của hắn, quát to, "Nơi đây là Tiềm Long Các, ngươi cũng dám xông bừa đi vào?"
"Phiền phức thông báo một tiếng, tiểu thư của Quy Vân Trang Lạc gia, Lạc Vân Thường muốn gặp quản sự nơi này." Mắt của Trác Phàm nhìn phía trước, không hề liếc đến hai tên thủ vệ này một chút nào.
Thấy tình cảnh như vậy, hai tên thủ vệ liếc nhìn nhau, trong lòng bọn họ tự dưng cảm thấy ngạc nhiên.
Bên trong Phong Lâm thành, người muốn gặp quản sự của Tiềm Long Các nhiều lắm, nhưng những người muốn gặp đó, người nào không phải đều khúm núm, nơm nớp lo sợ, cười lấy lòng. Còn tên thiếu niên này lại dám cuồng vọng như thế, ngày hôm nay bọn họ mới là lần đầu tiên gặp.
"Lạc gia, chưa từng nghe nói qua, quản sự của chúng ta không gặp loại người không có tên tuổi như thế này!" Bên trong hai tên thủ vệ có một tên đứng ra lạnh lùng nói.
Nghe được lời này, Lạc Vân Thường đang ở sau lưng Trác Phàm âm thầm cúi đầu xuống. Đối với Tiềm Long Các một gia tộc bên trong Ngự Hạ thất thế gia, Lạc gia bọn họ đúng là không bằng con kiến hôi. Đừng nói là mình muốn trở thành liên minh với họ, ngay cả việc muốn gặp mặt với họ cũng rất khó khăn.
"Trác Phàm...”
Lạc Vân Thường lôi kéo ống tay áo của Trác Phàm, nhưng nàng còn chưa nói chuyện, Trác Phàm đã dùng tay hất ra, cười lạnh nói: "Có gặp hay không đó là chuyện của chủ nhân nhà ngươi, còn chưa tới lượt hai tên nô tài các ngươi quyết định thay cho chủ của mình."
"Ngươi nói cái gì?" Hai tên thủ vệ hét lớn, sắc mặt giận dữ, khí thế toàn thân bỗng nhiên bạo phát đi ra.
Chỉ một thoáng, mọi người liền cảm thấy khí tức toàn thân bị trì trệ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Chỉ có Trác Phàm mạnh mẽ chống cự, đứng vững tại chỗ, lớn tiếng nói: "Hóa ra Ngự Hạ thất thế gia đãi khách là như vậy sao? Hừ, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt a."
"Dừng tay."
Lúc này, một giọng nói yêu kiều bỗng vang lên, một thiếu nữ áo trắng chậm rãi từ bên trong đi ra. Hai tên thủ vệ nghe được giọng nói đó, vội vàng khẽ khom người, hướng cô gái kia cung kính nói: "Tiểu thư, có người tới quấy rối."
"Các ngươi vừa mới nói chuyện, ở bên trong ta cũng nghe được, là các ngươi không đúng. Người tới là khách, không được vô lễ." Thiếu nữ lạnh lùng liếc hai người, trách mắng xong, tiếp đó lại nhìn về phía Trác Phàm cười nói: "Công tử, chúng ta lại gặp mặt."