12 giờ trưa Hạ Tĩnh đã thay đồ và chuẩn bị xong,nàng cầm cặp đi ra khỏi phòng,thấy Thiên Vô Cực đang ngồi xem TV thì nàng bước tới.
"chủ nhân ,ta đi học "
Hạ Tĩnh đi tới kế bên Thiên Vô Cực nhỏ nhẹ nói.
" ừm, đi đường cẩn thận"
Thiên Vô Cực nghe thấy Hạ Tĩnh,hắn ngẩng đầu lên mỉm cười nói với nàng, mặc dù biết Hạ Tĩnh không xảy ra nguy hiểm gì ,nhưng hắn cũng thuận miệng dặn dò một câu, xong hắn tiếp tục xem TV.
Đang xem TV Thiên Vô Cực nhìn sang thấy Hạ Tĩnh vẫn còn đứng đó, nàng cứ đứng đó nhìn chằm chằm hắn.
" sao còn không đi"
Thiên Vô Cực thấy nàng không đi, hắn hiếu kỳ hỏi.
" Chủ nhân, ngài có thể hôn ta một cái để chúc đi học vui vẻ sao"
Hạ Tĩnh khuôn mặt chờ mong nhìn Thiên Vô Cực nói.
Loading...
" ta còn tưởng chuyện gì ,đến đây"
Thiên Vô Cực nhìn khuôn mặt chờ mong của Hạ Tĩnh thì hắn cảm thấy buồn, cười hắn giang hai tay ra rồi nói với nàng một tiếng.
Hạ Tĩnh thấy Thiên Vô Cực cho phép,nàng bỏ cặp xuống đi tới ngồi lên đùi hắn hai tay nàng ôm cổ hắn ,rồi đưa môi tới.
" đưa lưỡi ra"
Thiên Vô Cực nhìn bờ môi hồng của Hạ Tĩnh,một tay hắn vuốt ve hông,còn tay khác bóp vú nàng, rồi nhỏ nhẹ nói.
"ư"
Ngực Hạ Tĩnh bị Thiên Vô Cực bóp khiến nàng nhỏ giọng rên lên, nàng ngoan ngoãn nghe lời khi đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình ra, Thiên Vô Cực cúi đầu tới ngậm chiếc lưỡi của nàng bắt đầu nút ,từng chút từng chút nước bọt trong miệng của Hạ Tĩnh bị hắn nút sang miệng và nuốt xuống , Hắn đưa lưỡi mình ra quấn quanh chiếc lưỡi của Hạ Tĩnh ,nàng cũng bắt chước lấy miệng ngậm lưỡi hắn vào và nút,Sau khoảng 5 phút hai người tách ra Hà Tĩnh hai mắt mê ly, khuôn mặt khao khát, hiển nhiên là còn muốn hôn nữa.
"được rồi ,thỏa mãn chưa,đi học đi rồi tối về chúng ta làm chuyện sung sướng hơn"
Thiên Vô Cực thấy Hạ Tĩnh còn muốn thì hắn cười cười hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói.
"Vâng, chủ nhân, ta đi học "
Hạ Tĩnh vui vẻ đứng lên nhìn Thiên Vô Cực nói ,xong nàng cầm lấy cặp chậm chậm đi ra cửa ,mở cửa bước ra ngoài,nàng xoay đầu nhìn vào trong,con mắt hiện lên vẻ không muốn, nhưng nàng quyết tâm đóng cửa lại và đi học,trong lòng nàng rất mong chờ đến buổi tối.
"ta cũng nên ra ngoài hóng gió một chuyến "
Thiên vô cực thấy Hạ Tĩnh đã đi ,hắn ngồi trên ghế suy nghĩ một chút rồi thầm nói, xong hắn đứng dậy đi vào phòng thay đồ, 5 phút sau hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen bước ra khỏi nhà .
Nhìn xung quanh Thiên vô Cực thấy toàn là những tòa nhà trọc trời,xe cộ đông đúc, rất nhiều người đi bộ tới lui,đường phố cũng rất khác 3 năm trước,liếc mắt thấy phía xa có một ngọn núi, hắn liền từ từ đi bộ hướng về ngọn núi đó ,vừa đi vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, xem được thành phố này thay đổi như thế nào lúc hắn hôn mê.
"núi này cũng rất cao a"
Khoản 2 tiếng sau Thiên Vô Cực đi tới dưới chân núi,ngẩn đầu nhìn ngọn núi cao trước mặt nói,xong hắn cũng bắt đầu đi lên núi,vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh,thấy cũng có vài người đi bộ lên núi giống hắn,hôm nay trời mát nên những người này đi bộ lên núi ngắm cảnh.
Thiên vô Cực đi một tiếng đã lên được một nửa ngọn núi, khi lên đến đây hắn thấy còn rất ít người đi lên.sau khoản hơn nữa tiếng hơn cuối cùng cũng lên tới đỉnh,hắn nhìn xung quanh thấy không một bóng người,chỉ có mình hắn đi bộ lên đỉnh giờ này.
Thiên vô Cực đi tới phía trước thấy có một hàng ghế đá, hắn ngồi xuống nhìn xung quanh,từ đỉnh núi có thể sát xung quanh thành phố.
" trong 3 năm đúng là có rất nhiều tòa nhà to lớn mọc lên "
Thiên vô Cực thầm nói, thấy có rất nhiều tòa nhà lớn mà 3 năm trước không có,giờ nhìn thành phố càng thêm hoa lệ.
"không biết giờ này Diệp Tình cô ta có sống tốt không,rất nhanh thôi chúng ta có thể gặp nhau"
Thiên Vô Cực cười tàn ác nói,vừa thực tỉnh nên hắn muốn bồi Hạ Tĩnh mấy ngày rồi tìm Diệp Tình tính chuyện sau,hắn bỏ qua suy nghĩ tiếp tục ngắm thành phố ,hắn định đợi đến đêm xem cảnh đẹp thành phố buổi tối .
Buổi tối 7 giờ ,Thiên vô Cực nhìn toàn thành phố đã đốt đèn,trên đường những đèn xe nối nhau thành một hàng dài lộng lẫy,đúng là cảnh thành phố ban đêm luôn đẹp hơn ban ngày.
Lúc này có một chiếc xe thể thao chạy từ dưới núi lên, xe chạy gần chỗ Thiên Vô Cực ngồi rồi dừng lại, có một đôi nam nữ từ trên xe bước xuống.
" a, nơi này có người "
Người nam từ trên xe bước xuống nhìn thấy Thiên Vô Cực đang ngồi, bỗng giật mình nói.
Thiên Vô Cực nghe tiếng thì xoay mặt qua nhìn, thấy có một Nam tử dáng người cao gầy ,khuôn mặt cũng hơi đẹp trai, trên người mặt toàn đồ hiệu, nhìn là biết con nhà giàu có, kế bên là một cô gái nhìn cũng rất xinh đẹp,nhưng người đã có bạn trai rồi hắn không hứng thú, chỉ liếc mắt một cái thôi rồi xoay mặt tiếp tục nhìn phía dưới thành phố.
" Người anh em,giờ này ngươi còn ngồi ở đây, không xuống núi à"
Từ Phong thấy Thiên Vô Cực nhìn mình thì hắn mỉm cười hỏi.
" ta đang ngắm cảnh"
Thiên vô Cực tiếp tục nhìn cảnh đêm,nhàn nhạt trả lời.
Từ Phong thấy Thiên Vô Cực nói chuyện không nhìn hắn,mặt lanh xuống ,mắt hắn lóe ra tia nóng giận.
" Được rồi ,cứ kệ hắn đi chúng ta qua bên kia ngồi "
Mai Nguyệt đứng bên cạnh Từ Phong thấy Thiên Vô Cực thái độ như vậy nàng cũng không thích ,nhưng cũng không muốn thêm chuyện nên nàng kéo tay bạn trai mình qua ghế đá gần đó ngồi.
Từ Phong nghe Mai Nguyệt nói như thế cũng đành" hừ" một tiếng rồi đi theo nàng lại gần đó ngồi xuống.
" ngày mai ngươi có việc không ,ta muốn dẫn ngươi đi một nơi"
Từ Phong Nhìn kế bên Mai Nguyệt hỏi.
"không được ,ngày mai ta phải lên lớp dạy học nên không đi được "
Mai Nguyệt khẽ trả lời ,nàng là giáo viên nên không thể đi chơi với bạn trai mà nghỉ dạy được.
"vậy à"
Từ Phong có chút tiết nuối nói, nhưng hắn biết nghề của Mai Nguyệt nên cũng không nói gì thêm .
Bầu không khí bỗng nhiên mập mờ lên,Từ Phong nhìn bên người xinh đẹp Mai Nguyệt, hắn cúi đầu tới dự định hôn nàng,nhưng Mai Nguyệt lại lấy tay đẩy hắn ra nói .
" không được ,bên kia có người ,ta ngại lắm"
Mai Nguyệt xấu hổ liếc mắt đang ngồi bên kia Thiên Vô Cực.
Từ Phong thấy vậy cũng không muốn ép Mai Nguyệt ,cố nén trong lòng bực tức hắn đứng dậy đi tới chỗ Thiên Vô Cực.
"này người anh em, cho ta mặt mũi, ngươi đi xuống núi di "
Từ Phong nhìn Thiên Vô Cực nở nụ cười tự tin nói, ở thành phố này ít người không dám không cho hắn một bộ mặt.
"ngươi là cái thá gì ta phải cho ngươi mặt mũi, ta quen biết ngươi sao"
Thiên Vô Cực con mắt nhìn Từ Phong như đang nhìn một thằng ngu, hắn đang ngồi ngắm cảnh, tự nhiên có một người lại bảo cho hắn mặt mũi, không là thằng ngu chứ là gì.
"ngươi biết ta là ai sao, ta là Từ Gia con trai trưởng Từ Phong, có tin hay ta cho ngươi biến mất khỏi thành phố này không"
Từ Phong nghe như vậy,liền tức giận khuôn mặt hắn lạnh xuống ,con mắt lóe tia độc ác nhìn Thiên Vô Cực nói.
Hôm nay viết tới đây thôi, mọi người nghĩ chương sau Thiên Vô Cực sẽ làm gì với hai người đó.