Bên ngoài Từ Phong nghe Mai Nguyệt tiếng hét lớn, hắn liền biết tiếng hét này đại biểu cho cái gì, không ngờ người mình yêu thương lại bị một tên nam nhân làm cho lên đỉnh, dù hắn đã làm tình với nhiều cô gái, nhưng không một ai có thể la hét giống như nàng, càng nghĩ càng giận, tay nắm chat nổi gân xanh, hắn điên cuồng đạp cửa, hét lớn:
"Hai tên cẩu nam nữ, ta mà vào được ta giết hết các ngươi, mở cửa ra cho ta"
Ở trong Thiên Vô Cực và Mai Nguyệt không để ý đến hắn la hét, hai người đều đang hưởng thụ khoái cảm sau khi ra, Mai Nguyệt một mặt cười dịu dàng như là một người mẹ hiền từ, tay vuốt vuốt tóc Thiên Vô Cực, còn hắn thì đang như em bé miệng ngậm núm vú nàng nút nút, sau một hồi hắn liền nhả ra, khuôn mặt như còn chút lưu luyến, hắn lại đưa lưỡi liếm nhẹ núm vú vài cái, làm cho Mai Nguyệt bị nhột cười khanh khách lên.
"Nha"
Thiên Vô Cực đem con c-c từ từ trong l-n Mai Nguyệt rút ra làm cho nàng rên nhẹ lên một tiếng, cảm giác trong l-n mình trống rỗng như là bên trong thịt chưa khép lại được, vừa rút ra, một dòng tinh dịch trắng đục cũng theo trong lỗ l-n nàng chảy ra ngoài, Thiên Vô Cực tay nhanh chóng đưa tay xuống vuốt ve dưới bụng nàng, bên trong miệng tử cung liền khép chặt lại, ngăn không cho tinh dịch chảy ra ngoài, làm xong hắn cười cười ra hiệu nàng có thể từ trên người hắn đứng xuống, tay hắn ôm eo nàng, từ từ để cho chân nàng chạm đất đứng đó, nhưng hắn vừa buông tay thì chân Mai Nguyệt run rẩy như muốn ngã xuống, hắn liền nhanh tay ôm nàng kéo vào trong ngực.
"Chủ Nhân..chân ta đứng không nổi"
Mai Nguyệt có chút xấu hổ đỏ mặt nói, Thiên Vô Cực cũng cười cười hôn lên môi nàng một cái, xong hắn bế nàng lên đi lại để nàng ngồi lên bàn nghỉ ngơi, còn hắn thì cúi xuống lấy đồ dưới đất mặc vào, Mai Nguyệt ngồi trên bàn một mặt hạnh phúc ngắm nhìn Thiên Vô Cực mặc đồ, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, tay đưa xuống vuốt ve bụng, một mặt mong chờ nói:
"Chủ Nhân, ngươi nghĩ trong bụng ta nhiều tinh dịch như vậy, có thể có em bé hay không"
Vừa mặc đồ xong Thiên Vô Cực nghe Mai Nguyệt nói vậy hắn liền một mặt buồn cười nhìn nàng, hắn không ngờ nàng lại hỏi một câu giống y hệt Hạ Tĩnh, vì vậy hắn liền cười cười hỏi:
"Vậy ngươi muốn có em bé hay không"
Loading...
"Muốn, Tiểu Nguyệt muốn sanh cho Chủ Nhân một tên tiểu mập mạp"
Mai Nguyệt khuôn mặt ao ước nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nếu nàng sinh cho hắn một tiểu em bé thì điều ước lúc trước nàng liền thành hiện thực, bây giờ trong lòng nàng cầu trời nhanh chóng cho mình một đứa con, mà nàng cũng lại có một ý nghĩ khác, nàng sợ sau này Thiên Vô Cực sẽ không cần nàng nữa, nên nàng muốn có một đứa con như là sự liên kết của nàng với hắn, lúc đó thì nàng có thể an tâm hơn, nếu sau này hắn có những nữ nhân khác cũng có con với hắn, nhưng con của nàng là đứa con đầu tiên của hắn, chắc chắn sẽ được đối xử đặt biệt khác với những đứa còn lại, càng nghĩ nàng càng cảm thấy có lý, khóe miệng nhịn không được ngây ngô cười lên.
"Nhưng ta không thích con trai"
Thiên Vô Cực cười nhìn nàng chằm chằm nói.
"không sao, Ta có thể sanh con gái, miễn chủ nhân thích ta đều thích"
Mai Nguyệt cũng có chút tiếc nuối, nhưng nàng liền nghe theo hắn, chi cần có con với hắn là được, gái hay trai không quan trọng.
"Vậy thì hãy sanh cho ta thật nhiều tiểu tiểu nguyệt dễ thương a"
Thiên Vô Cực cười vuốt ve đầu nàng nói, lý do hắn không thích con trai là do năng lực của hắn, hắn cảm giác mình có thể sống thật lâu, hắn không cần có con trai để nối dõi tông đường hay gì, còn một cái nữa là lúc trước hắn có đọc một cái tiểu thuyết tên là Mẫu Tử Ký, kể về con trai lớn lên thấy mẹ hắn xinh đẹp động lòng người, kìm không được liền dụ dỗ đ-t mẹ của hắn, liền cho cha hắn mang nón xanh, khi đọc xong truyện đó trong lòng Thiên Vô Cực thầm nói, sau này nhất định không sanh con trai, nhất là bây giờ những nữ nhân của hắn đều xinh đẹp hơn người, ý nghĩ đó liền càng chắc chắn.
Còn về sanh con gái thì Thiên Vô Cực cũng thật là chờ mong, nhìn hắn vậy thôi chứ lúc còn đi học, hắn thật sự là một tên lolicon chính hiệu, lúc đó hắn ước gì có một em gái hoặc một đứa con là tiểu loli xinh đẹp dễ thương nhào vào trong mình kêu một tiếng onii chan hoặc là Ba Ba thì hạnh phúc còn gì bằng, càng nghĩ đầu óc hắn càng chuyển sang đen tối, khóe miệng không tự chủ được cười dâm đãng lên, những sau một khắc hắn liền giật mình, lắc lắc đầu thầm nói:
"Tại sao có thể nghĩ như vậy được chứ, ta thật không phải là người"
"Chủ Nhân, ngươi không sao chứ"
Mai Nguyệt nhìn Thiên Vô Cực lắc lắc đầu, tưởng hắn có chỗ nào khó chịu, nên nàng một mặt lo lắng hỏi.
"Ta không sao, chỉ là suy nghĩ chút chuyện"
Thiên Vô Cực cố gắng đem những suy nghĩ không lành mạnh đó vứt ra khỏi đầu, xong cười cười nhìn Mai Nguyệt nói, nhưng khi nhìn xuống bụng nàng, những ý nghĩ đó lại hiện lên, hắn ánh mắt liền vội vàng liếc chỗ khác.
Mai Nguyệt nghe vậy liền nhẹ cười gật đầu, nghỉ một hồi nàng liền bước xuống bàn cầm ít khăn giấy lau xung quanh l-n ,chờ lau sạch dâm thủy và tinh dịch, xong nàng lấy đồ mặc vào, sửa xong lại đầu tóc rồi nàng đứng đó nhìn Thiên Vô Cực, nàng không biết tiếp theo phải làm gì, trong lòng hơi lo lắng, khi nãy mình rên lớn như vậy, chắc chắn người bên ngoài đã nghe được, bây giờ nàng có chút xấu hổ không dám ra ngoài.
Thấy Mai Nguyệt lo lắng, Thiên Vô Cực liền cười nói:
"Đừng lo, bên ngoài chỉ có tên đó nghe được, những người khác không ai nghe thấy"
Thiên Vô Cực sử dụng năng lực làm ra một vùng không gian cách âm, người bên ngoài chắc chắn không nghe được, khi nãy hắn mở rộng một chút không gian để cho Từ Phong cũng ở trong, nên hắn mới có thể nghe được tiếng Mai Nguyệt, nếu không cho dù có đốt pháo bên trong hắn cũng không thể nghe.
Mai Nguyệt nghe vậy liền yên tâm thở dài một hơi, nàng tin tưởng Thiên Vô Cực, hắn nói thế nào liền là thế đó, nhưng có một chuyện nàng còn bận tâm, nàng liền nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi:
"Nhưng mà Chủ Nhân, còn tên chán ghét ngoài kia phải làm thế nào bây giờ"
"Hắn a...ta tính giết hắn, những nể tình hắn làm đồ kích thích cho chúng ta, giữ hắn một mạng, để sau này có cơ hội còn đem hắn ra dùng,"
Thiên Vô Cực cười cười nói, hắn dự định sau này còn lấy Từ Phong làm vật kích thích cho hắn, bỗng nhiên hắn có chút nghiện khi chơi người yêu của người khác, cảm giác người mình yêu bị người khác chơi mà bất lực không làm gì được, chỉ biết la hét, Thiên Vô Cực rất thích thú khi nhìn hắn như vậy.
"Nhưng hắn biết chuyện của chúng ta"
Mai Nguyệt có chút không hiểu hỏi.
"Ngươi quên lần trước ta làm gì hắn sao"
Thiên Vô Cực cười cười nói.
"Chủ Nhân ngài làm gì, sao ta không nhớ a"
"a ta quên, lúc đó ngươi đã bị ta chơi ngất đi, lúc đó ta xóa trí nhớ hắn, nên hắn không biết gì về ta khi gặp lại lúc nãy, hắn chỉ nhớ cùng ngươi lên núi thôi"
"là như vậy sao, vậy thì ta yên tâm rồi"
Mai Nguyệt có chút kinh ngạc về năng lực của Thiên Vô Cực, lúc trước nàng từ trên núi về, liền thấy hơi lạ lạ, sao Từ Phong không nhắc gì về chuyện trên núi, như là chuyện đó chưa từng xảy ra vậy, bây giờ nàng liền biết, thì ra hắn mất trí nhớ.
Thiên Vô Cực chậm rãi đi ra mở cửa, bên ngoài Từ Phong đang định đạp mạnh cửa nhưng mà Thiên Vô Cực bất ngờ mở cửa ra làm cho hắn đạp hụt, mất trớn ngã xuống đất làm cho hắn kêu đau một tiếng, xong hắn liền tức giận nhanh chóng đứng dậy, hắn dự định lao tới Thiên Vô Cực thì cơ thể không động đậy được, không hiểu sao bị đứng yên như thế này hắn có cảm giác rất quen a, không nhớ được là quen chỗ nào.
Thiên Vô Cực cũng lười nói chuyện với Từ Phong, hắn một tay điểm nhẹ lên đầu Từ Phong, làm cho hắn chưa kịp phản ứng liền trợn mắt ngã xuống đất ngất đi.
"Xong rồi, kêu người mang hắn đi đi"
Thiên Vô Cực quay đầu qua nhìn Mai Nguyệt cười nói.
Tình tiết Mai Nguyệt kết thúc.