8 giờ tối ,lúc này đường lên núi vắng tanh, không một bóng người.
" đùng " " đùng "
Thiên Vô Cực theo đường lộ chạy xuống tới giữa núi ,bỗng nhiên hắn nghe tiếng nổ vang lên,hắn dừng lại ,nghe kĩ thì hắn đã đoán được ,đây là tiếng súng,âm thanh phát ra từ bên sâu bên trong rừng cây kia.
Hiếu kỳ, Thiên Vô Cực chạy vào trong rừng ,đi một lúc hắn đã tới nơi phát ra tiếng súng.
Lúc này trong đêm tối lờ mờ Thiên Vô Cực thấy hai bóng người, hắn ngưng mắt nhìn thì cũng thấy rõ ,là một nam một nữ ,
Nữ nhân kia khoản hai mươi mấy tuổi ,tay nàng cầm một thanh súng công nghệ cao, đối diện nàng là một người đàn ông trung niên ,toàn thân hắn mặc một bộ đồ đen ,mắt đeo một cái kính ,Thiên Vô Cực đoán đây là một cái kính nhìn ban đêm ,chứ trời đã tối ai lại đeo thêm kính đen.
Điều làm Thiên Vô Cực chú ý là nữ nhân kia, nàng rất xinh đẹp ,cao khoản 1m7, khuôn mặt nhìn lạnh lùng nhưng mê người ,hắn nhìn xuống con mắt nhìn chằm chằm ngực nàng, rất to a, còn to hơn của Hạ Tĩnh và Mai Nguyệt một vòng,nàng đang mặc một bộ đồ bó sát nên hắn nhìn rất rõ cơ thể nàng ,mông to eo cong hình chữ S , đúng là một cực phẩm, trong lúc Thiên Vô Cực ngắm nhìn thì hai người kia cũng đang đối chọi gay gắt.
" Trần Ngọc Tâm ,ngươi nghĩ ngươi đã biết bí mật của Thiên Sát Hội xong là có thể chạy được sao "
Tư Đồ cười khà khà độc ác nói.
" ta là người của Siêu Nhiên Bộ, chờ ta về báo lên sẽ có người đến giết sạch các ngươi"
Loading...
Trần Ngọc Tâm đôi mắt nhìn đối diện Tư Đồ lạnh giọng nói ,tay nàng siết chặt súng trong tay cảnh giác ,nàng biết mình không phải đối thủ của hắn,tốc độ của Tư Đồ quá nhanh nàng bắn không trúng được hắn ,trong lòng nàng đang tìm cách chạy trốn ,nếu chay không được nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý tử chiến.
" khà khà, Siêu Nhiên Bộ sao, ta rất sợ à, ha ha, chờ ta giết ngươi liền không ai biết chuyện, ta còn sợ Siêu Nhiên Bộ điều tra sao "
Tư Đồ cười lớn ,tay hắn từ trong áo móc ra một cây dao găm, tay làm động tác cắt cổ nhìn Trần Ngọc Tâm nói .
Ở phía xa Thiên Vô Cực đứng dựa cây quan sát, hắn nghe hai người nói Siêu Nhiên Bộ với Thiên Sát Hội không biết là thế lực gì ,suy nghĩ một hồi hắn cũng mặc kệ ,chuyện này có gì tìm hiểu sau,hai người kia cũng bắt đầu động.
" chết "
Tư Đồ cầm dao găm lao tới Trần Ngọc Tâm, tốc độ hắn cực nhanh, chưa tới 1 giây đã đến trước mặt nàng nhìn nàng nói, tay cầm dao găm nhắm chuẩn ngay tim đâm tới.
Đang cảnh giác Trần Ngọc Tâm thấy Tư Đồ lao tới ,nàng ngưng thần nhìn thấy hắn dao của hắn nhắm ngay tim nàng ,cơ thể nàng phản xạ nhanh chóng lách mình né qua.
Dao găm xẹt qua sát ngực Trần Ngọc Tâm, tay nàng giờ súng lên canh ngay người Tư Đồ nhanh chóng bắn, nhưng hắn giống như bóng ma né được tất cả đạn của nàng.
" ngươi bắn không được ta "
Tư Đồ cười lạnh nói, hắn lướt tới áp sát Trần Ngọc Tâm , một tay nhanh như chớp cầm được cây súng của Trần Ngọc Tâm, còn tay kia cầm dao găm đâm tới.
Trần Ngọc Tâm cảm thấy súng của mình như bị kìm kẹp lại vậy ,nàng không rút ra được đành buông ra, nàng nhanh chóng lùi lại né dao của Tư Đồ, rồi dùng đôi chân dài của nàng đá ngang.
" khà khà, giờ ngươi mất vũ khí rồi lấy thứ gì đánh với ta "
Tư Đồ nhẹ nhõm tránh khỏi cú đá của Trần Ngọc Tâm, hắn đem súng quăng sang một bên rồi cười mỉa mai nhìn nàng nói.
Thấy đá hụt Trần Ngọc Tâm cũng không dừng lại ,nàng tiếp tục xoay người đá tới.
" ngươi đá không trúng ta, cần gì phải cố... khự "
" bịch...á "
Đang vừa né vừa nói chuyện Tư Đồ bỗng nhiên khự lại không nhúc nhích, Trần Ngọc Tâm chân quét ngang trúng hông hắn đem hắn đá bay ra xa té xuống.
Trần Ngọc Tâm cũng ngẩn người, nàng không ngờ mình có thể đá trúng hắn, vài giây sau nàng xoay người chạy thật nhanh xuống núi ,nàng cũng không cho là mình đá trúng Tư Đồ một cái là có thể chiến thắng hắn, nên nàng tranh thủ cơ hội chạy trốn ,nàng không để ý lúc nàng xoay người chạy trốn có một luồng ánh sáng chui vào người, sau vài hơi nàng đã biến mất trong đêm.
Từ Đồ không có đuổi theo Trần Ngọc Tâm, không phải hắn không muốn đuổi mà là cơ thể hắn không nhúc nhích được.
" là ai "
Tư Đồ khuôn mặt sợ hãi nhìn xung quanh hét lớn nói, hắn không nghĩ tới ai có sức mạnh mà khống chế được hắn , trong tổ chức hắn cũng là một thành vien cấp cao ,thực lực cũng ở trong cũng là hàng đỉnh cấp ,hắn điều tra qua thành phố này người có thực lực hạ hắn không nhiều, nhưng hạ hắn phải trải qua chiến đấu mới được ,còn đây là không chế làm cho hắn không nhúc nhích, vậy còn đánh 'mọe' gì nữa trong lòng Tư Đồ chửi thầm.
" ngươi rất xui xẻo a "
Bỗng nhiên Từ đồ nghe được một giọng nói từ phía sau lưng hắn và tiếng bước chân, hắn biết có người đang từ từ đi tới, chờ người đó đứng trước mặt hắn cũng thấy rõ, một thanh niên khuôn mặt bình thường, mặc một bộ đò thể thao đang mỉm cười nhìn hắn.
" ngươi là ai "
Từ Đồ liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt tức giận nói.
" ta là ai không quan trọng ,quan trọng là ngươi rất xui xẻo khi gặp ta a , vậy trước khi chết có muốn nói gì không"
Thiên Vô Cực mặt mỉm cười nhìn Tư Đồ nói.
" ta và ngươi không quen biết, không thù không oán sao lại muốn giết ta"
Tư Đồ nhìn nụ cười của Thiên Vô Cực làm hắn nổi tóc gáy lên ,người như rơi vào hâm băng, hắn mở miệng không hiểu nổi nói.
" ta và ngươi đúng là không quen, nhưng ta để ý nữ nhân mà ngươi định giết khi nãy, nàng bây giờ cũng coi như là người của ta ,vậy nên đụng người của ta, ta giết ngươi có gì sai "
Thiên Vô Cực vừa nói vừa gật đầu bộ dáng giống như hắn nói nói rất là hợp lý.
" ngươi, ngươi chỉ vì nhìn trúng nữ nhân kia mà giết ta, ngươi có biết ta..á "
Nghe Thiên Vô Cực nói, Tư Đồ khuôn mặt không thể tin được, chỉ vì nhìn trúng một nữ nhân mà giết hắn , Tư Đồ mở miệng ra chất vấn ,hắn định đem thế lực của mình ra hù dọa nhưng chưa kịp nói đã bị dao găm của chính mình đâm xuyên đầu,cơ thể ngã xuống đất chết không nhắm mắt.
" đừng trách ta, trách là do ngươi quá xui xẻo "
Thiên Vô Cực nhìn nằm dưới đất Tư Đồ nói một tiếng ,xong hắn xoay người chạy trở lại đường lộ cũ và bắt đầu nhanh chóng xuống núi.
Một tiếng sau
Thiên Vô Cực về tới nhà nhà hắn mở cửa bước vào trong vừa vào liền thấy Hạ Tĩnh chạy như bay đến ,hắn mỉm cười mở hai tay ra ,nàng nhào vào trong lòng hắn.
" chủ nhân ,ta rất nhớ ngươi "
Hà Tĩnh mặt úp vào ngực Thiên Vô Cực, hai tay ôm thật chặt hông hắn, giọng thút thít nói, nàng hôm nay đi học, trong đầu lúc nào cũng nhớ tới hắn, xa hắn nữa ngày cảm giác như là nữa năm vậy.
" được rồi, ngoan không khóc ,chúng ta vào trong rồi nói "
Thiên Vô Cực mỉm cười hôn lên trán Hạ Tĩnh một cái rồi nói ,xong hai tay hắn bợ hai bên mông Hạ Tĩnh nhấc bổng lên rồi đi vào trong.
"chủ nhân ,ngài có đói bụng không "
Vào tới phòng khách ,Hạ Tĩnh ngẩn đầu lên hỏi Thiên Vô Cực.
" ta cũng đói bụng rồi ,dọn cơm hai chúng ta ăn "
Thiên Vô Cực buông Hạ Tĩnh xuống,cúi đầu hôn lên môi nàng một lúc, rồi vỗ vỗ mông nàng,kêu nàng đi dọn cơm .