Trong phòng của Diệp gia Thập Tam thiếu gia, sau một lúc lâu yên ắng lạ thường, rốt cục có người đầu tiên phấ vỡ sự yên lặng này.
"Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ta rất lo lắng cho ngươi!" Thanh âm của Hổ Nữ tràn ngập vui sướng, đồng thời cũng hơi nức nở, vui đến bật khóc.
"Các người là ai?" Thập Tam thiếu gia tràn đầy mê hoặc nhìn bốn nữ nhân ôm mình, giây phút này, hình như hắn không biết mấy nữ nhân quan trọng đối với hắn này.
"..." Im lặng, bốn nữ nhân buông Thập Tam thiếu gia ra, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Thập Tam thiếu gia.
"Thiếu gia, ngươi không biết chúng ta sao?"
"Nhi tử, ngươi không nhơ sta sao?"
Bốn nữ nhân liền hỏi ngay lập tức, cũng muốn đi mời luôn đám hoàng gia Y Sư, để bọn họ nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao Thập Tam thiếu gia giống như mất trí nhớ vậy, chẳng lẽ vì điện giật làm cho hệ thống trí nhớ của hắn xảy ra sai lầm chăng.
"Các ngươi..."
Thập Tam thiếu gia ôm đầu nhìn bốn nữ nhân, cảm thấy có một dòng điện chạy vào đầu hắn, hơn nữa trong đầu hiện lên từng đoạn hình ảnh...
"A!" Thập Tam thiếu gia ôm đầu, phát ra một tiếng thét tê tâm phế liệt đầy thống khổ, sau đó lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Loading...
"Thiếu gia, thiếu gia..."
"Nhi tử..."
"Đệ đệ..."
"Diệp Lãng..."
Bốn thanh âm lại đồng thời phát ra...
Rất nhanh sau đó, hoàng gia Y Sư đã tới, sau khi hiểu rõ tình hình, liền tiến hành khám chữa cho Thập Tam thiếu gia, hơn nữa thử làm hắn tỉnh lại.
Lúc này, dưới sự đánh thức của đám hoàng gia Y Sư, Thập Tam thiếu gia từ từ tỉnh lại, mở mắt, trong ánh mắt còn có một chút mê mang, bất quá điểm mê mang ấy rất nhanh liền biến mất.
"Các người..." Thập Tam thiếu gia nhìn đám người Hổ Nữ.
"Thiếu gia, ngươi không cần suy nghĩ nữa, không nhớ rõ thì thôi vậy, không có gì cả, sau này từ từ nhớ cũng không muộn mà." Hổ Nữ lập tức nói, nàng sợ Thập Tam thiếu gia lại hôn mê một lần nữa, nàng lại phải trải qua thống khổ thêm một lần nữa.
"Đứa ngốc nhà ngươi, thiếu gia ta lâm sao có thể không nhớ rõ ngươi được, vừa rồi chỉ là có chút loạn óc thôi." Thập Tam thiếu gia mỉm cười, ngữ khí rất ôn nhu, vẫn nói chuyện một cách chầm chậm như cũ, nhưng mà lúc này lại làm cho người ta cảm giác không giống ngày xưa.
Không chỉ vậy, lúc này Thập Tam thiếu gia làm cho người ta cảm thấy hắn có chút thay đổi.
"Vậy ngươi nhớ ra chúng ta, không bị mất trí nhớ?" Hổ Nữ đại biểu mọi người hỏi.
"Tất nhiên là không mất trí nhớ rồi. Ngươi là Hổ Nữ ngoan ngoãn của ta, nàng là lão mụ thanh xuân vô địch, nàng là tỷ tỷ không chút đoan trang của ta, nàng là Thất công chúa vừa xinh đẹp cừa ôn nhu." Thập Tam thiếu gia cười nói, hơn nữa chỉ ra từng người một ở đây.
Lúc này, mọi người tựa hồ không có chú ý tới xưng hô của Thập Tam thiếu gia với Thất công chúa đã hoàn toàn thay đổi, không phải là lão bà như trước nữa.
Lúc này tất cẩ mọi người đang cao hứng, cao hứng vì Thập Tam thiếu gia không bị mất trí nhớ, chuyện khác đều bị các nàng bỏ qua một bên.
"Thật tốt quá , làm ta sợ muốn chết, ta csoj thiếu gia người quên mất ta chứ." Hổ Nữ ôm Thập Tam thiếu gia, trong giọng nói còn mang một ít sợ hãi.
"Thực là ngốc nữ a, cho dù là ta quên tất cả mọi người cũng sẽ không quên ngươi." Thập Tam thiếu gia cười nói, chỉ là, những lời này của hắn lại kích thích ba nữ nhân khác ở đây.
"Ngươi nói là cái gì? !" Diệp Lam Vũ tam nữ lập tức hỏi, nhất là Diệp Lam Vũ cùng Long An Kỳ, mỗi người nhéo một cái lỗ tai của Thập Tam thiếu gia.
"Tiểu vương bát đản < tiểu hỗn đản >, lão nương < tỷ tỷ > thật sự là phí công sinh < phí công thương > ngươi!" Hai người mỗi người nhéo một bên, đồng thời giận dữ hét.
"Cái kia... Ta sai rồi! Vừa rồi là muốn nói, cho dù ta quên mình là ai cũng sẽ không quên các ngươi." Thập Tam thiếu gia lập tức nói.
"Hừ tha cho người!" Hai người lại đồng thời nói, sau đó liền dịu dàng ôm Thập Tam thiếu gia. Cũng không biết làm sao các nàng có thể ôm được nữa, một nam hài mười ba tuổi lại có thể bị nhiều người ôm như vậy.
"Diệp Lãng, ngươi có nhớ vì sao mà ngươi phải về nhà hay không?" Thất công chúa nhìn thấy mọi người cũng đã bình thường lại rồi, lập tức hỏi, mà vấn đề này cũng là vấn đề mà mọi người cũng muốn biết.
"Ách, cái này xem như một chuyện ngu xuẩn, ta muốn trở về thông tri cho Hổ Nữ, nói ngày đó ta phải qua đem trong cung điện của ngươi vì trời mưa bão." Thập Tam thiếu gia có chút ngượng ngùng nói.
"..." im lặng, mọi người ở đây đúng là có phần dở khóc dở cười, có thể trở về thì cũng không cần qua đêm ở dó rồi, việc ngốc nghếch như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra được. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau một lúc, Hổ Nữ hỏi: " Thiếu gia, có phải ngươi sợ ta lo lắng hay không?" Nàng có thể cảm giác được ý của hắn, dù sao nàng cũng ở chung với Thập Tam thiếu gia nhiều năm như vậy, hắn suy nghĩ cái gì nàng cũng có thể hiểu được một ít.
"Đúng vậy." Thập Tam thiếu gia gật gật đầu thừa nhận.
"Thiếu gia... Ngươi ngốc quá!" Hổ Nữ tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng cảm thấy được tất cả vất vả ngày trước hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
"Đúng vậy, ta ngốc, cả đời này không biết đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi. Bất quá, chuyện ngu xuẩn này lại là làm đúng, bằng không ta cũng se không bị sét đánh, cũng sẽ không..." Thập Tam thiếu gia cười nói, mà nói đến đó hắn cũng không cần nói thêm nữa.
Diệp Lam VŨ tức giận nói: "Bị sét đánh lại cao hứng, ngươi thực là một tên ngu ngốc... Di, không đúng, đệ đệ, lời nói hôm nay của ngươi sao lại là lạ như vậy, cảm giác hoàn toàn khác ngày xưa nha."
"Đúng vậy, vừa rồi ta cũng thấy quái quái, lời nói của Tiểu Lãng gây cho người ta một loại cảm giác không diễn tả được bằng lời, rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ." Long An Kỳ nói tiếp, đồng dạng cũng thấy nghi hoặc.
"Ân, ta cũng cảm giác như thế." Thất công chúa cũng vậy.
Nếu là người khác, có lẽ con fkhoong cảm giác được sự biến hóa của Thập Tam thiếu gia, nhưng các nàng lại là những người quan tâm hắn nhất, cho dù trong một lúc còn không kịp phản ứng thì sau đó không lâu cũng sẽ nhận thấy điểm không thích hợp.
"Đây là ảo giác của các ngươi, nhất định là như vậy." Thập Tam thiếu gia nói.
Hổ Nữ nhìn Thập Tam thiếu gia, sau đó nói một câu đơn giản: "Thiếu gia trở nên thông minh!"
Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, trước kia hắn thích nói những câu ngu ngốc, nhưng hôm nay lời nói của hắn hoàn toàn không có cảm giác ngu đần như vậy nữa, hơn nữa loại người nói những chuyện làm trước kia của mình là ngu xuẩn, là ngốc nghếch sẽ là một kẻ ngốc sao?
"Đệ đệ, chẵng lẽ ngươi bị sét đánh một cái mà trở nên thông minh rồi ?" Diệp Lam Vũ vuốt vuốt đầu Thập Tam thiếu gia, rất nghi hoặc hỏi.
"..." Thập Tam thiếu gia im lặng, những lời này của Diệp Lam Vũ quả thực là sự thật.
Thập Tam thiếu gia là Diệp Lãng, là người may mắn phát hiện võ học bảo khố trong lúc tuyệt vọng, rồi lại rất không hay ho gặp phải việc ngàn lần khó gặp – lưu tinh đập trúng, do đó biến thành tro bụi. Có lẽ là vì "nguyện vọng" "mãnh liệt" của hắn trước khi chết nên hắn thật sự trở thành một bại gia tử có quyền thế, có thể tiêu xài, có thể bại gia.