Đông Phương Hủ rốt cuộc cũng được tận mắt nhìn thấy thế nào là một tiễn nô chân chính keo kiệt, ngay cả một chút tiền đi chợ cũng không quên chiếm tiện nghi, nghe nói xong hắn cơ hồ muốn ngã ngửa, bất quá hắn cũng thực muốn biết Tề Tử Nhân sẽ trả lời như thế nào.
“Như vậy a.” Tề Tử Nhân tựa hồ thực khó xử: “Em cũng muốn bắt hắn trả tiền luôn cho anh, một chút tiền như vậy hẳn là cũng không để ý đi, bất quá mấy chuyện như vầy, hay là hỏi hắn một chút cho thỏa đáng.” Ngay sau đó y nghe được ông anh trả lời có chút xấu hổ: “Như vậy không hay, có một ít tiền còn muốn lấy của người ta, anh mày còn mặt mũi nào nhìn người ta a.”
Kỳ thực Đông Phương Hủ cũng rất hoài nghi Tề Tử Lam có hay không thực sự cảm thấy mất mặt, thân là tiễn nô yếu tố đầu tiên không phải là đem mặt mũi, lại còn cả tôn nghiêm vứt sang một bên hay sao? Mà đương nhiên, Tề Tử Nhân cũng nghĩ như hắn vậy, y bĩu môi, bộ dáng khinh thường nói: “Ở trước mặt thằng em mà anh còn giả bộ cái gì? Mặt mũi cùng với tiền cái nào quan trọng hơn a?”
“Đương nhiên là tiền rồi” Tề Tử Lam rất thoải mái mà trả lời “Tốt lắm, hắn đâu rồi, để ta đi nói với hắn, bảo hắn trả tiền đi chợ cho anh vợ…” Lời còn chưa dứt đã thấy Đông Phương Hù cùng Tề Tử Nhân đen hết cả mặt lại: “Anh nói bậy bạ gì đó?” Tề Tử Nhân thấp giọng la: “Đồ lòng dạ độc ác, anh định vì tiền mà bán luôn cả em à? Phi phi phi, đây đường đường chính chính là nam tử hán, anh muốn kiếm tiền thì tự đi tìm thằng nào mà lấy.”
“Khụ khụ, cái kia, Tề Tử Nhân, cho dù ngươi nguyện ý, ta có nguyện ý hay không thú ngươi còn phải xem xét” Đông Phương Hủ thấy tốt nhất là nên thể hiện rõ lập trường của mình, hắn chính là chỉ muốn Tề Tử Nhân ở nhà nấu cơm, chứ không có ý định để y là luôn cả quản gia, y mà làm quản gia thật, hắn kiếm tiền dù dễ dàng cũng khó lòng một bước ra khỏi cửa đi chơi.
“A ….” hai người họ Tề bên kia cùng kinh sợ kêu lên. Tề Tử Nhân hung tợn trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng la: “Xem xét cái rắm, ngươi tốt nhất đừng có cái loại suy nghĩ này, không thì ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, biết chưa.” Bộ dáng y cứ như con sư tử bé yếu ớt, chỉ có thể giương nanh múa vuốt dọa địch nhân.
“Đương nhiên không tin, đừng quên lúc trước chúng ta giao thủ ai mới là người chiếm thượng phong.” Đông Phương Hủ đắc ý cười cười, nhìn Tề Tử Nhân lúc này lại nhơ đến cái ngày đáng yêu trong công viên kia, đáng yêu đến mức làm cho người ta nghĩ muốn khi dễ y một phen.
Mà Tề Tử Lam ở một bên vừa nãy còn lo lắng mặt mũi, trong nháy mắt đã mặt dày kéo tay Tề Tử Nhân ha ha cười, “Thật tốt quá thật tốt quá, tiểu Nhân a, khó có khi lại ở cùng một chỗ thế này, cùng đi chợ đi” tâm tư của hắn lúc này đến cả rau dưa cũng đoán được.
Bất đắc dĩ theo sau thằng anh còn đang cao hứng, Tề Tử Nhân căn bản đã quên mục đích lôi Đông Phương Hủ đi chợ cho biết thế nào là trái cây rau dưa, chỉ lo cùng ông anh y trả giá. Đông Phương Hủ không dưới một lần nói qua “Hai người cú tùy tiện mua, hết bao nhiêu tiền ta cũng trả được”. Nhưng mà hai người kia căn bản mắt điếc tai ngơ, Tề Tử Nhân chẳng đã nói trả giá cũng là một thú vui sao?
Ông chủ sạp rau đáng thương, kì kèo với hai tên này cũng rớt mất hai tầng da miệng, khó khăn tiễn hai tên ôn thần rời đi; Tề Tử Lam lại bước sang quầy bán cá.
Loading...
Đông Phương Hủ cau mày nhìn hai người kia lật tới lật lui con cá trăng trắng dài dài trông xấu tệ, kia hắn dám khẳng định không phải là cá chình, thoạt nhìn lại có vẻ ăn không ngon, hắn nhịn không được lên tiếng: “Loại cá này cả vảy còn không có, trắng nhờ nhờ trông khó coi chết được, nhìn là thấy ăn không được, mua cá chình đi Tề Tử Nhân, là ta trả tiền mà.”
Tề Tử Nhân liếc hắn một cái: “Chậc, đúng là thiếu gia nhà giàu, cái gì cũng không biết, đây là cá hố, hương vị rất tốt, hơn nữa vừa nhìn đã biết cá này vừa được đánh lên, rất khó gặp, chờ ta mua về rồi hấp lên, ngươi sẽ biết nó ăn ngon thế nào.”
Đông Phương Hủ nhìn sắc mặt ông lão bán cá, nhún nhún vai, tâm thầm nói ta cũng không giúp gì được. Khó khăn trả giá xong, rổ đi chợ cũng đã chất đầy hải sản, anh em nhà kia rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn, mỉm cười với mấy người chủ quầy, một bên bước ra cửa chợ.
Đợi cho bọn họ bước ra khỏi cửa rồi, Đông Phương Hủ thập phần khẳng định đã nghe được mất người trong chợ không hẹn mà cũng thở ra, thật là hai tên tiễn nô đi khủng bố người đời a. Hắn cười cười nghĩ, đang định mở miệng mời anh em nhà kia đi ăn trưa thì tiếng di động bỗng vang lên, nguyên lai là thằng bạn Hướng Phi đang nhàn đến vô sự, tính đi Úc với cả Châu Âu nghỉ phép (đang bảo anh nhàn lại còn nghỉ phép là sao :|), hắn nhiệt tình mời Đông Phương Hủ cùng đi với mình.
Đông Phương Hủ vốn định từ chối, việc học không phải là vấn đề, bất quá hắn đang định nhân dịp này mạo phạm công ty của ông nội một phen. Thế nhưng nhìn đến ánh mắt sáng ngời của hai anh em nhà kia, hắn bỗng nhiên đổi ý, chỉ bảo sẽ lo liệu mọi việc rồi trả lời rồi gác máy.
Hắn quay sang nhìn Tề Tử Nhân: “Thế nào, có hứng thú đi Úc với cả châu Âu cùng ta trong kì nghỉ này hay không?”
~*~*~*~*~*~*~