Long Thần giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cơ hồ rống to với nàng:
"Tại sao ngươi không nói sớm?"
Linh Hi cảm thấy ủy khuất, khóc nức nở:
"Ngươi làm gì hung dữ thế, ta mới vừa tỉnh lại nha! Lần trước xuất thủ thì ngươi bất tỉnh, ta đâu có cơ hội nói!"
Tâm tình Long Thần từ từ bình ổn lại, trầm tư một hồi mới nói:
"Tiểu Hi, cám ơn ngươi! Ta là nam nhân, sau này có việc gì cứ để ta gánh chịu. Lúc nãy ngươi nói linh dược bồi dưỡng thần hồn là vật gì, để ta đi tìm cho ngươi."
Linh Hi suýt chút nữa là giao ra tính mạng để cứu mình, Long Thần cảm động thật sự cảm động không nói nên lời. Ở trong lòng hắn, Linh Hi đã trọng yếu còn hơn tính mạng của mình.
Long Thần thu Long Ấn vào trong ngực, thân là võ giả hiển nhiên là biết nhiều linh dược. Chỉ có điều hắn quan hệ giao hảo tại Dương gia không tốt lắm, mà chỉ biết một mình Dương Linh Thanh có khả năng giúp đỡ mình.
"Linh dược bồi dưỡng thần hồn rất khó tìm, giá trị cao quý vô cùng. Long Thần, ta có phải đã trở thành gánh nặng rồi không?"
"Nói nhảm gì đó? Ngươi đã cứu mạng ta, ta chỉ tốn chút tâm tư tính gì chứ? Đầu óc ngươi có vấn đề sao?"
Loading...
Mặc dù Long Thần nói chuyện hung dữ, nhưng trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự lo lắng và ân cần giúp cho Linh Hi ấm áp. Trước kia nàng vốn là người không buồn không lo dần dần trưởng thành hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Long Ấn có cấm chế là sao? Ngươi có thể giải khai không?"
Linh Hi xuất hiện làm cho hắn quên mất chuyện trọng yếu, lúc này nhớ tới lập tức lộ vẻ kích động vô cùng.
"Ta bây giờ rất yếu, không thể nhìn rõ cấm chế, chỉ cần có được linh dược bồi dưỡng thần hồn, ta nghĩ mình có thể thử một lần."
Long Thần mừng rỡ nói:
"Tiểu Hi tốt, quả nhiên là tài giỏi hơn người. Nếu ngươi có thân thể là tốt rồi, ta có thể hôn ngươi xem như phần thưởng."
Sau khi nói xong, Long Thần cười phá lên vui vẻ.
"Hừ. Nghĩ hay quá nhỉ, con ếch mà đòi ăn thịt thiên nga. Giải khai cấm chế cần rất nhiều năng lượng, ta đây lại ham ăn, tiêu hóa cũng tốt. Sau này ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì sẽ tính toán bằng linh dược."
"Được rồi được rồi, ta cho ngươi biến thành bình thuốc luôn!"
Hai người cười giỡn giúp cho không khí không còn trầm trọng như trước, nhưng Long Thần cũng hiểu trách nhiệm của mình lại tăng thêm một tầng.
Chẳng những hắn cần tăng cường thực lực, mà còn phải kiếm đủ tiền tài, linh dược mới có khả năng duy trì tính mạng Linh Hi.
"Bạch Dương trấn chỉ là địa phương nhỏ này hẳn là không có linh dược bồi dưỡng thần hồn."
Long Thần lại bắt đầu lo lắng bước ra khỏi phòng.
Trong đại viện Dương gia, những hộ vệ kia và nha hoàn thấy hắn đều nở nụ cười nghênh đón, khom người thi lễ vô cùng đàng hoàng. Thế nhưng, hắn thấy nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.
Long Thần biểu hiện một phen làm chấn kinh cả Bạch Dương trấn, địa vị hắn tại Dương gia cũng nhảy lên vài tầng. Hơn nữa, thực lực hắn cường hãn như thế khiến cho đám hạ nhân không dám bất kính, lại còn lo sợ hắn tìm đến tính sổ món nợ trước kia.
Dương Vũ yên lặng nhìn đám hộ vệ tách ra hành lễ với Long Thần, ánh mắt hắn dần dần âm trầm.
"Vốn là đồ vật thuộc về tiểu Nguyệt lại bị cái tên nô tài này cầm đi, xem bộ dáng đắc ý như thế. Để ta xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu!”
"Lão tổ coi trọng ngươi chỉ đơn thuần là lợi dụng mà thôi, những năm này Nhị thúc hành động cẩn trọng, làm việc rất tốt. Mặc dù tu vi vẫn là Long Mạch cảnh đệ thất trọng, nhưng địa vị trong gia tộc đã tăng lên vài phần, những công việc quan trọng tại Dương gia đều do hắn quyết định. Ngươi cho rằng mình thoáng cái biến thành phượng hoàng sao?"
Trên thực tế, Long Thần đã biết Dương Vũ đang nhìn mình, nhưng hắn mặc kệ xem tên kia như không khí.
Nếu như có ai đánh thắng tiểu muội muội của hắn, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp tìm người liều mạng rồi. Cho nên hành vi của Dương Vũ rất là dễ hiểu.
"Tiểu Hi, ngươi thấy cái tên dùng ánh mắt u oán nhìn ta không?"
"Thấy được a…aa…aaa! Nhưng ta thấy ánh mắt đó không phải là u oán."
"Là do ngươi không biết sự thật chân tướng, thật ra hắn là đồ biến thái, thầm mến ta đã lâu lắm rồi. Nhưng chúng ta đều là nam tử đại trượng phu, cho nên hắn không dám nói ra khỏi miệng. Chỉ là hắn tình ý dạt dào, mỗi lần nhìn ta giống như nhìn bảo bối vậy."
"A, thật buồn nôn, ta muốn ói!"
Long Thần tìm thấy Dương Linh Thanh trong đại viện.
Dương Linh Thanh thất bại dưới tay Dương Linh Nguyệt, nhưng nàng không có tức giận, mà càng thêm nỗ lực tu luyện. Thấy Long Thần tìm đến mình cũng hơi ngạc nhiên.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Long Thần và ca ca nàng có ân oán, nhưng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cho dù Long Thần lột y phục Dương Chiến trước mặt mọi người, nàng cảm thấy không ảnh hưởng nhiều lắm. Dù sao Dương Chiến cũng không phải là khuê nữ đài các, chỉ có điều hắn lại suy nghĩ nông cận, không nhịn được sỉ nhục tự sát mới đưa đến sự tình phức tạp.
Dương Linh Thanh biết Long Thần chỉ là trả thù mối nhục trước, từ nhỏ đến lớn Dương Chiến hành xử còn ác độc hơn nhiều. Vì thế nàng mới quyết định để xem Long Thần đối đáp thế nào rồi tính tiếp.
Thấy Dương Linh Thanh lộ vẻ băng lạnh, Long Thần biết mình đã làm việc không tốt mới lựa lời nói:
"Ta cũng không nghĩ tới ca ca ngươi lại làm như vậy. Ta chỉ có thể xin lỗi mà thôi, hôm nay ta tới đây là muốn hỏi ngươi một chuyện."
Dương Linh Thanh thản nhiên nói:
"Ngươi cứ hỏi đi, ta còn phải quay về tu luyện. Liệp Yêu đại hội sắp tới rồi, ta không muốn bại trong tay đám người Bạch gia."
"Ta cần linh dược bồi dưỡng thần hồn, ngươi biết tìm ở nơi nào không? Trong gia tộc của chúng ta có hay không?"
Trong mắt Long Thần tràn đầy mong đợi, Dương Linh Thanh tỏ vẻ lãnh đạm làm cho hắn lo lắng nàng sẽ không trợ giúp mình.
Chỉ là hắn đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
"Trong gia tộc không có loại linh dược này, nhưng ngươi có thể tới cửa hàng linh dược trong khu chợ tìm xem. Các cửa hàng linh dược tồn trữ rất nhiều dược vật dành cho võ giả, hẳn là nơi đó có bán."
Dương Linh Thanh nhanh chóng hồi đáp.
Long Thần từ trước đến giờ chỉ quanh quẩn trong tửu lâu và kỹ viện, đâu có biết cái gì gọi là phố phường, chợ búa, cho nên hắn mới hỏi nhỏ:
"Khu chợ bán linh dược ở nơi nào?"
Dương Linh Thanh tức giận nói:
"Võ Giả phường nằm ở góc khá vắng. Được rồi, ta cùng ngươi đi một chuyến!"
Long Thần nhìn nàng cảm kích, mặc dù cô nàng này vẫn đang tức giận mình, nhưng lại tận tâm tận lực hỗ trợ. Chỉ riêng tâm tính như thế đã tốt hơn Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ rất nhiều.
Dương Linh Thanh và Long Thần đi chung một chỗ hiển nhiên là khiến cho mọi người chú ý, nhưng mọi người đều có phận sự của mình, chỉ ngó chừng một lát rồi thôi.
Danh tiếng Long Thần mấy ngày nay lan truyền khắp Bạch Dương trấn, trở thành nhân vật chạm tay là bỏng. Từ trước cũng quen biết không ít người, nhưng phần lớn đều là đối tượng lấy hắn phỉ nhổ, nhạo báng. Hiện tại trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Long Thần tựa như thay da đổi thịt quả thật làm cho đám người kia không dám tin tưởng.
"Đúng rồi, tại sao ngươi tu luyện Vẫn Tinh quyền nhanh vậy? Long Ấn tu luyện thế nào rồi?"
Hai người đang đi trên đường, Dương Linh Thanh đột nhiên hỏi một câu.
Long Thần cười nhạt nói:
"Ngươi thấy thèm à? Ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi phải hô một tiếng Thần ca ca nghe cái nào!"
Dương Linh Thanh nhất thời quay mặt qua chỗ khác, tức giận nói:
"Ta bây giờ chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng, chân khí còn chưa đủ để tu luyện Long Ấn. Hơn nữa, ta muốn dùng lực lượng của mình nhận được Long Ấn."
Nhìn thấy thiếu nữ này chấp nhất như vậy, Long Thần cũng âm thầm bội phục.
Đi thêm hồi lâu, Dương Linh Thanh nhíu mày nói:
"Ngươi cũng là võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng, giữ lấy Long Ấn cũng vô dụng, còn không bằng đưa cho Linh Nguyệt tỷ tỷ. Thực lực nàng đã tiếp cận Long mạch đệ thất trọng, nói không chừng còn có hi vọng đột phá."
Dù sao Long Ấn cũng là công pháp cao cấp, thực lực Long Thần còn chưa đủ mới khiến cho Dương Linh Thanh nhìn không tốt. Bản thân hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, mà chỉ mỉm cười nhàn nhạt không nói gì
"Long Thần, ngươi biết Liệp Yêu đại hội không? Bạch gia vốn cường đại hơn Dương gia, nếu như bọn họ có được quyền quản lý Bạch Dương trấn, sợ rằng Dương gia chúng ta sẽ gặp khó khăn rất lớn. Bây giờ tất cả mọi người tại Bạch Dương trấn đang bàn tán xôn xao chuyện này, trong tương lai Bạch gia sẽ trở thành chúa tể nơi này. Gia tộc chúng ta làm sao sống nổi?"
Linh Vũ gia tộc định cư tại Nguyên Linh thành, mà Bạch Dương trấn chỉ là một điểm nhỏ trong bản đồ. Long Thần đã từng nghe nói hoàng tộc Thương Ương quốc chính thức bổ nhiệm Linh Vũ gia tộc chưởng quản toàn bộ Nguyên Linh quận, có quyền lực giám thị tất cả con dân, coi như là bá chủ một vùng. Bất kỳ thế lực nào có quyền quản lý một trấn trở lên sẽ được Linh Vũ gia tộc che chở, từ đó quyền thế, tiền tài sẽ tràn vào như nước.
Vì thế lão tổ Dương gia và gia chủ Bạch gia quan heeje tình thâm vẫn kiên quyết tranh đoạt một lần.
Long Thần cười nói:
"Đó là do bọn họ không có kiến thức."
Trên mặt Dương Linh Thanh lộ ra thần sắc vô lực, nhỏ giọng nói: "Thanh niên trẻ tuổi Dương gia chỉ có Dương Vũ đại ca và Linh Nguyệt tỷ là cao thủ. Tính cả ngươi vào cũng chỉ có ba người."
"Bạch gia Long Mạch cảnh đệ lục trọng và đệ thất trọng đều có hai người, trong đó tu vi Bạch Thế Kỷ tương đương Dương Vũ đại ca. Còn Bạch Thế Thần mười bảy tuổi đã là Long Mạch cảnh đệ thất trọng rồi, một thân tu vi sâu không lường được, vẫn luôn là đệ nhất cường giả Bạch Dương trấn trước giờ không ai tranh nổi."
Long Thần nghi ngờ hỏi:
"Đều là Long Mạch cảnh đệ thất trọng, Bạch Thế Thần có chỗ nào đặc thù?"
Dương Linh Thanh lắc đầu nói:
"Ngươi không biết sao? Nghe nói hắn đã sắp đột phá Long Mạch cảnh đệ bát trọng rồi, Bạch gia giao cho hắn tu luyện công pháp Hoàng giai cao đẳng - U Minh động thiên chỉ, theo như lời đồn thì hắn đã học được chỉ thứ hai. Chiến kỹ U Minh động thiên chỉ công pháp mạnh hơn Long Ấn của Dương gia ba phần, Long Ấn có hai chiêu, nhưng U Minh động thiên chỉ có tới ba chiêu. Uy lực chỉ thứ hai đã vượt xa Thương Long ấn. Dương Vũ đại ca chỉ mới học xong Thương Long ấn làm sao đánh lại hắn."
Dương Linh Thanh nhắc tới Bạch Thế Thần, trong ngữ khí lộ rõ cảm giác vô lực.
"Long Mạch cảnh đệ thất trọng, U Minh động thiên chỉ? Quả thật kinh khủng a...aa! Nghe nói cũng làm cho Long Thần ta sợ hãi không dứt."
Lúc này Dương Linh Thanh nói tiếp:
"Có Bạch Thế Thần trong đội ngũ, bọn họ đủ khả năng săn giết yêu thú Hoàng giai bát phẩm. Ngươi nói xem Dương gia chúng ta làm sao thắng được?"
Long Thần cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành phải cười nói:
"Bây giờ không cần lo lắng, làm gì có đạo lý chưa đánh đã nhận thua. Dù sao Long Thần ta không sợ, đến lúc đó không quản hắn là bánh bao hay bánh trôi nước. Ta đánh cho hắn bầm mắt, tím mặt là được rồi."
“Ha ha!”
Dương Linh Thanh chịu không nổi Long Thần đùa giỡn, nàng liếc hắn một cái rồi nói:
"Ngươi chỉ có tật bệnh ba xạo là không thay đổi, ngươi và Bạch gia đã kết đại thù. Trong thời gian diễn ra Liệp Yêu đại hội, ngươi mới là người dễ gặp nguy hiểm nhất. Ta thấy ngươi hay là thực tế một chút, mau trở về tu luyện đi. Tránh cho đến lúc đó bị người ta rượt chạy nhục nhã không có chỗ trốn."
Long Thần vội vàng nói:
"Tốt lắm, xin nghe lời đại tiểu thư. Tiểu nhân biết rồi!"
Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Trốn tránh? Đây không phải là phong cách của lão tử."
Thấy bộ dạng Long Thần bình chân như vại, Dương Linh Thanh cảm thấy hết chỗ nói, thôi thì mặc kệ hắn đi.
Long Thần đi theo Dương Linh Thanh tiến vào một gian lầu các to lớn, chuyển qua mấy hành lang, lại bước qua một cánh cửa chợt chứng kiến một mảnh không gian rộng lớn.
Trước mắt hắn là một dãy đường phố thật dài, hai bên là cửa hàng đông đúc, người người qua lại nhộn nhịp. Long Thần không nhịn được sững sờ hồi lâu, ánh mắt hết ngó đông lại sang tây.
"Nơi này chính là Võ Giả phường, ngươi muốn tìm linh dược bồi dưỡng thần hồn rất là hiếm thấy. Một mình ngươi đi hỏi, ngươi từ nhỏ khôn khéo, giỏi ba hoa, nịnh hót hẳn là không bị người ta lừa gạt. Ta đã sắp đột phá Long Mạch cảnh đệ lục trọng, nhân tiện đi một vòng xem có thứ gì tốt không!"
Nói xong, nàng không thèm để ý tới Long Thần, tự mình rẽ sang một con đường khác.
Bạch Dương trấn có không ít võ giả, Long Thần trông qua đã thấy hơn trăm người đi lại trên đường cái.
"Võ Giả phường đúng là đầm rồng hang hổ, thoáng cái đã thấy một nhóm cao thủ rồi."
"Tiểu Hi, ngươi có thể cảm giác được linh dược bồi dưỡng thần hồn ở đâu không?"
Linh Hi nói:
"Ngươi tới gần chút nữa, ta vẫn không có cảm giác. Loại linh dược này tương đối thưa thớt, tốt nhất là ngươi đi hết một vòng để ta tìm xem!"
Thanh âm Linh Hi vô cùng yếu ớt làm cho Long Thần càng thêm gấp gáp. Lúc này hắn âm thầm cầu nguyện nhất định phải tìm được loại linh dược kia.
Quyết định xong chủ ý, Long Thần tiến vào cửa hàng dược đầu tiên. Võ Giả phường có rất nhiều cửa hàng đủ chủng loại, từ luyện chế binh khí, linh dược, hiệu cầm đồ cũng có...
Hiệu cầm đồ chủ yếu thu thập tài liệu liên quan đến yêu thú, cùng với kỳ trân dị bảo. Đương nhiên hễ có là mua, chỉ cần võ giả cần là nơi đó có bán. Vấn đề là khách nhân có đủ tiền hay không thôi.
Trong cửa hàng dược đầu tiên, Long Thần ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, coi như là linh dược Sơn Yêu Tham cũng có không ít. Long Thần quan sát mới thấy mọi người chủ yếu sử dụng Linh ngọc giao dịch. Về phần hoàng kim và bạch ngân thì không nhắc tới, bản thân hắn chỉ có năm trăm Linh ngọc cần phải chi tiêu tiết kiệm rồi.
Năm trăm khối Linh ngọc là lão tổ Dương gia cho hắn tu luyện, nhưng mà lúc này tính mạng Linh Hi quan trọng hơn.
Long Thần làm bộ như đang xem vật phẩm, tùy ý đi dạo một vòng trong cửa hàng. Thật ra người tìm kiếm là Linh Hi, nhưng cửa hàng này lại không có loại linh dược kia.
Long Thần bắt đầu lo lắng, tìm đến chủ nhân cửa hàng hỏi thử:
"Cửa hàng có bán linh dược bồi dưỡng thần hồn không?"
Chủ nhân cửa hàng trợn mắt ngạc nhiên, vội vàng hồi đáp:
"Xin lỗi, chúng ta không c!"
Long Thần thật sự thất vọng.
"Người trẻ tuổi, ở này là Bạch Dương trấn, chỉ là địa phương nghèo rách mồng tơi. Nếu như có linh dược bồi dưỡng thần hồn cũng bán không được, những cửa hàng khác cũng tương tự thôi. Nếu ngươi cần mua phải tìm đến thành thị lớn hơn."
Long Thần gật đầu cám ơn chủ nhân cửa hàng, sau đó đi ra ngoài hỏi Linh Hi:
"Nghe ý tứ của hắn hẳn là Bạch Dương trấn không có loại linh dược này. Tiểu Hi..."
"Vậy làm sao bây giờ đây?"
Thanh âm tiểu Hi lộ vẻ bối rối. Bạch Dương trấn nhỏ bé ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Long Thần nắm chặt quả đấm, nói:
"Không được, nơi này còn rất nhiều cửa hàng, không thể kết luận nhanh như vậy. Ta sẽ tiếp tục đi tìm, ta cũng không tin một cái Võ Giả phường lớn như vậy đào không ra một gốc linh dược hữu ích."
Nói xong, hắn lần lượt đi vào từng cửa hàng tìm kiếm cẩn thận, không thấy thì hỏi chủ nhân. Võ Giả phường có năm mươi cửa hàng dược, hắn đi qua nơi nào cũng chỉ nhận được tin tức xấu.
"Thật sự xin lỗi, chúng ta không có loại linh dược này."
"Nơi này không thu loại linh dược đó!"
"Bán không ra!"
Sắc mặt Long Thần càng lúc càng mờ mịt, trong lòng nặng như đeo đá.
"Nếu thật sự tìm không được, vậy thì thôi đi! Kể từ khi ta bị đánh nát thân thể cũng biết thời gian không còn nhiều lắm rồi. Long Thần, có thể quen biết ngươi trước khi chết ta thật sự vui vẻ!"
Ánh mắt Long Thần co rụt lại, tức giận nói:
"Đừng có nói ngu, không phải là còn có mấy cửa hàng sao? Ta cũng không tin loại chuyện nhỏ nhặt này có thể làm khó lão tử. Bạch Dương trấn tìm không được, ta đi địa phương khác, cái gì mà Liệp Yêu đại hội, lão tử vứt, không thèm tham gia."
"Không thể được, ta còn muốn giải khai cấm chế dùm ngươi nữa!"
“Ầm!”
Trong lúc hai người hết đường xoay xở bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng nổ vang. Đám người đi đường hiếu kỳ bắt đầu chạy theo hướng phát ra thanh âm, Long Thần vốn không muốn quản, nhưng hắn lại nghe người ta nói:
"Hình như là tiểu cô nương Dương gia xung đột với người của Bạch gia."
"Dương Linh Thanh?"