Tiểu thư Hilf, cô không bị thương chứ?
An Mê Tu nhìn Hilf đang ngẩn người, Hilf nhìn chằm chằm tay phải An Mê Tu.
Khí tức quen thuộc kia chính là từ nơi này tản mát ra.
Hilf lắc đầu.
An Mê Tu, tay phải của cậu có khỏe không?
An Mê Tu nhìn thiếu nữ đang quan tâm mình, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Tại hạ rất tốt!
Không, An Mê Tu, không đau sao?
Hilf thẳng thắn chuyển đề tài.
Ánh mắt An Mê Tu tối sầm, trong lòng đã rất vui vẻ.
Loading...
"Đây là lời nguyền phải không?"
[Sức mạnh này xuất hiện trên người phàm sẽ chỉ tạo ra hiệu quả, người bình thường sẽ chỉ bị nguyền rủa bởi sức mạnh này]
[An Mê Tu là người tốt, mình không nên mặc kệ những chuyện này.]
An Mê Tu gãi đầu. (Không biết mình đã bị người khác phát thẻ người tốt)
"Kỳ thật cái này rất bình thường, mỗi cái kỵ sĩ đều có, ở dưới lõm xuống đại tái chính là vì tìm kiếm giải trừ nguyền rủa phương pháp!"
Có lẽ sức mạnh của ta có thể giúp hắn...
Không biết từ đâu tới, mình tiến lên kéo tay phải An Mê Tu chậm rãi kéo băng gạc ra.
Tiểu thư Hilf!
Muốn hô ngừng lại thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hilf lại yên lặng không mở miệng nữa.
Hilf vươn tay phải ngưng tụ nguyên lực, một đóa Chí Tịnh Tinh Hoa trắng như tuyết biểu hiện ở trong tay, nhìn cánh tay dữ tợn Hilf không chút do dự đem Tinh Hoa dung nhập vào trong cánh tay.
Một trận hơi thở ấm áp từ cánh tay truyền đến, nguyền rủa bị gắt gao ngăn chặn màu sắc thậm chí còn nhạt đi biểu hiện ra ấn ký của một đóa tiểu tinh hoa.
An Mê Tu vừa mừng vừa sợ nhìn cánh tay mình.
Tại hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt an toàn cho tiểu thư Hilf, sẽ không để tiểu thư bị thương!
Nói xong còn nửa quỳ xuống ánh mắt nhìn về phía Hilf vẻ mặt kiên định.
Nguyễn Xuân Phúc:(( д ◎))ゝ”
[Kỳ thật không đến mức]
Nhưng Hilf không nói gì, An Mê Tu một lần nữa đứng lên.
Xin tiểu thư Hilf tin tưởng tại hạ!
Bất đắc dĩ, Hilf nhếch môi ôn hòa cười cười cũng không biết ở trong mắt kỵ sĩ nào đó bộ lọc kéo đầy.
Cảm ơn anh, An Mê Tu.
Tim An Mê Tu đập vô cùng bất thường, nhìn chằm chằm nụ cười của Hilf.
Không biết dưới kính bảo hộ màu vàng này thần nhan sẽ như thế nào đây......
Còn có An Mê Tu, không cần gọi tôi là tiểu thư, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.
Ừ.
Đôi mắt Hồ Lam nở ra ý cười.
[An Mê Tu thật sự là một nam sinh rất dịu dàng]
Hilf không khỏi nghĩ đến.
An Mê Tu có thể nói cho ta biết nguồn gốc nguyền rủa không?
Kỳ thật tại hạ cũng không biết nguyên nhân, chỉ là một ngày nào đó người của kỵ sĩ đoàn đều có, hơn nữa bởi vì tại hạ này đã là kỵ sĩ cuối cùng.
Hilf nhíu mày.
【 nhất định là có người cố ý để cho bọn họ lây nhiễm lên đi... Loại thực lực này... cũng chỉ có Thất Thần Sứ. 】
Không sao đâu, An Mê Tu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tại hạ tin tưởng Hilf!
Đến lúc này Hilf mới nhớ ra mọi chuyện.
An Mê Tu, ta có một việc muốn nói cho ngươi.
Hilf đột nhiên trở nên nghiêm túc, An Mê Tu cũng trở nên nghiêm túc.
Ta đúng là một thành viên của đoàn hải tặc Lôi Sư.
Nghe vậy An Mê Tu có chút hóa đá.
[Cho nên rốt cuộc mình đã làm cái gì?!!!]
Hilf thấy vậy vội vàng cứu vãn.
Nhưng cũng phải cảm ơn An Mê Tu, nếu không có cậu chỉ sợ tôi không ngủ được.
An Mê Tu:...... Thạch Hoá)
(Tiếng vỡ)
Hilf: "!!!
(Tiếng gió thổi)
Thành tro.
Lý do giả nào?! Rõ ràng chính là đang an ủi chính hắn!
Ba D hắn chảy xuống hai D nước mắt...