Tóc đỏ, răng cá mập, người đeo kính bảo hộ màu xanh gọi là Pieus.
Trong đầu bất giác hiện ra thân ảnh trong mộng lúc trước, bên tai giống như xuất hiện ảo giác truyền đến tiếng cười ma tính.
[Sao cậu lại giống đám người kia?]
Tê......
Bỗng nhiên đau đầu làm cho người ta quen thuộc làm cho Hilf đau ra tiếng.
Chính mình thật sự là một nhà tiên tri.
Hilf?
Tán Đức cảm thấy mình có một số việc thật đúng, mục đích của mấy thùng rác kia.
"Không có gì, xin hãy tiếp tục."
Tốt, tên kia tính tình nóng nảy, nếu như ngươi gặp hắn có thể đi vòng qua đường.
Loading...
Zand đột nhiên tới gần Hilf, sau khi thấy rõ tình trạng của nàng, như cười như không mở miệng.
Tất nhiên tên kia có thực lực tuyệt đối.
Nguyên lực của Hilf bắt đầu điên cuồng xói mòn, nếu như lúc này nàng ngẩng đầu sẽ nhìn thấy Tán Đức khóe miệng đã kề vai sát cánh với mặt trời.
Anh thật sự không sao chứ?
Tôi chỉ bị bệnh mà thôi, không sao đâu.
Được rồi, được rồi, nhưng mà, hiện tại thí sinh của Hilf cũng khó chơi như cậu sao?
"Không có... ngoại trừ bốn người đầu tiên..."
Hilf cũng không quên trước đó là "Ngân tước" thứ ba, chỉ có điều sau đó lại đột nhiên biến mất.
Biến số chưa biết, Hilf vẫn chưa thể xác định.
A......
Hilf ôm đầu quỳ rạp xuống đất, xem ra sau này mình không thể nói lung tung nữa.
[Được rồi, đã đủ rồi, trở về đi.]
Trong tai nghe rốt cục truyền đến thanh âm quen thuộc Tán Đức Phán Tinh Phán Nguyệt Phán, Trí Tuệ Thần Sứ phát lệnh.
Tôi thấy đây cũng là bệnh cũ, nếu không hôm nay nói chuyện phiếm dừng ở đây đi? Tôi không quấy rầy nữa.
Tán Đức xoay người vừa muốn đi, góc áo phía sau đều bị thiếu nữ giữ chặt, bất đắc dĩ tự mình xoay người nhìn nàng.
"Đừng đi... tôi..."
Thiếu nữ thở hổn hển, đôi mắt phiếm ửng đỏ, ánh mắt màu vàng mật tụ một tầng hơi nước mỏng manh, nhìn ra được nàng đã thập phần khó chịu, tay kia ôm đầu còn phải để trống tay kia kéo mình lại.
Ngươi......
Đôi mắt màu đỏ mâm xôi mở to hiện lên kinh diễm, Tán Đức ngăn chặn tâm tình khác thường, bàn tay kéo góc áo Tán Đức còn hiện ra nguyên lực màu vàng nhàn nhạt, đây là nguyên lực cuối cùng trong cơ thể thiếu nữ, gắt gao kéo Tán Đức.
Zander giật giật quần áo của mình.
Kéo không nổi.
Tán Đức: "==".
Nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Hilf, đây quả thực giống hệt sư đệ không bớt lo của hắn.
Ai......
Tầm nhìn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy Tán Đức nửa ngồi xổm xuống ở trước mặt mình không biết nói cái gì, sau đó chính mình liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Tán Đức rốt cục kéo quần áo của mình trở về lẳng lặng nhìn thiếu nữ ngã trên mặt đất.
[Rõ ràng nhắm mắt lại ngoan như vậy, vì cái gì vừa mở mắt liền nhiều tâm nhãn khó đối phó như vậy?]
Đáng tiếc, đi chỗ nào không tốt, hết lần này tới lần khác tới chỗ này.
Thiếu niên thật lòng thật dạ thở dài cùng đáng tiếc.
Tán Đức đứng lên nhìn chằm chằm thiếu nữ một lát rồi quay đầu đi.
Trong mộng, có thiếu niên cùng nàng ở trong biển hoa màu trắng bồi nàng, nói nàng bảo thủ, không thú vị, không có ý nghĩa, còn làm cho chính mình cười cười, nói có thời gian liền mang chính mình vụng trộm rời đi nơi này, đến lúc đó chính mình muốn đi đâu đi đó.
Thiếu niên từng lấy đồ đặc biệt cay lừa nàng.
Thiếu nữ vô tri thập phần tin tưởng thân nhân của mình.
Không chút do dự ăn hết.
Cuối cùng chính là nghe thấy tiếng cười thiếu niên muốn ăn đòn cùng thiếu nữ bất đắc dĩ.
Thứ kia quá cay, mùi vị quá nặng, thiếu nữ tuyệt không thích còn bị cay khóc.
Nhưng cô ấy xác nhận.
Nàng thích thiếu niên trước mắt.