Ở thị trấn Xuân Giang, tiểu nhị chạy vặt trong Tiên Hương lâu một tháng cũng chỉ có hai đồng tiền.
Hai thân y phục của Đường Mật, liền tiêu tốn nửa tháng tiền công của người ta.
Mặc dù nàng không kiếm được tiền, nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Lần này ra ngoài, Đường Mật mang theo hai lượng bạc dự phòng, nàng đang muốn bỏ tiền ra, liền nhìn thấy Tần Mục đã trả tiền rồi.
Tần Mục: "Đầu tiên dùng tiền trên người anh trước , chờ anh dùng xong, lại tìm nàng lấy tiền.
Đường Mật: "Cái gì tiền trên người anh và em? Không phải tất cả đều giống nhau sao? ”
Lời nói này của nàng rất tùy ý, nhưng Tần Mục lại nghe được ý khác nên rất vui vẻ.
Chẳng qua anh nội liễm quen rồi, mặc dù trong lòng cao hứng, trên mặt vẫn rất trầm ổn.
"Sau này tiền trong nhà đều thuộc về nàng quản, nam nhân trong nhà nếu muốn dùng tiền, đều phải tìm nàng lấy, nàng tùy tình huống mà quyết định có nên đưa tiền hay không."
Đường Mật tò mò: "Những chuyện này, ai dạy anh vậy ? ”
Loading...
Lấy tình huống một nhà Tần gia đều là nam nhân, chuyện tỉ mỉ như vậy, hẳn là sẽ không chú ý tới.
Tần Mục thành thật nói: "Là mẹ dạy ta, mẹ nói đem tiền trong nhà giao cho nương tử bảo quản, là tôn trọng cùng tín nhiệm nương tử.
Đây là lần đầu tiên Tần Mục nhắc tới mẹ của anh trước mặt Đường Mật.
Đường Mật không hỏi nhiều, đi theo anh ra khỏi cửa hàng y phục.
"Bây giờ chúng ta đi mua gạo sao?"
" Không phải, chúng ta trước tiên đi tìm Tam Lang."
Tam Lang Tần Dung ở cửa hàng dược trên trấn hỗ trợ quản lý sổ sách, cửa hàng dược kia cách cửa hàng y phục rất gần, hai người đi tầm một chén trà thì đã tới.
Cửa hàng dược kinh doanh rất tốt, bên trong người đến người đi, rất nhiều khách hàng.
Tần Mục bắt được một tiểu nhị chạy tới hỏi: "Tần gia Tam Lang có ở đây không? ”
"Anh ta ở đây, hai người là ai?"
"Ta là đại ca của Tam Lang."
Người đàn ông chỉ vào cánh cửa nhỏ trong cùng: "Đi qua cánh cửa đó và đi lên cầu thang để nhìn thấy anh ta." ”
" Đa tạ!"
Tần Mục mang theo Đường Mật đẩy cửa nhỏ ra, dọc theo cầu thang gỗ đi lên, nhìn thấy Tần Dung đang quản lý sổ sách.
Không nghĩ tới đại ca lại đột nhiên đến thăm, Tần Dung phi thường kinh ngạc.
"Đại ca, vợ, sao hai người lại tới đây?"
Tần Dung đứng lên, dời hết sổ sách trên ghế, để Tần Mục cùng Đường Mật ngồi xuống.
"Trong nhà không có gạo, chúng ta đến trấn mua chút lương thực, cắt mấy thước vải cho vợ làm y phục.
Vừa vặn cửa hàng y phục và cửa hàng dược gần nhau, chúng ta liền thuận tiện mang tới xem đệ, không quấy rầy đệ làm việc chứ? ”
"Không có, " Tần Dung rót hai chén trà cho bọn họ, "Hai người khó có được đến một chuyến, ăn cơm trưa xong lại đi, ta biết gần đó có một quán mì hương vị cũng không tệ lắm, chờ một chút cùng đi.
"Được, cùng đi."
Tần Dung hỏi anh chuẩn bị mua bao nhiêu gạo?
"Nói ít cũng phải mua thêm đi."
Dựa vào lượng cơm của năm huynh đệ nhà bọn họ, bao nhiêu gạo như vậy nhiều lắm cũng có thể ăn một tháng.
Tần Mục nhìn Đường Mật yên tĩnh nhu thuận bên cạnh: "Em thích ăn mì sao? Nếu không chúng ta sẽ mua thêm mì trắng về.
Không đợi Đường Mật mở miệng, Tần Dung liền nói mua đi.
"Đại ca, qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của anh, nên mua chút mì trắng làm mì trường thọ cho anh."
Đường Mật vốn định nói không cần, nghe được lời Tần Dung nói, lập tức sửa miệng: "Em biết làm mì, đến lúc đó em sẽ làm cho các anh ăn.
Tần Mục kỳ thật không để ý đến chuyện sinh nhật này, nhưng cô vợ nhỏ đã nói muốn làm mì trường thọ cho anh, trong lòng nhất thời đối với sinh nhật sắp tới sinh ra chờ mong.
Anh gật đầu đồng ý: "Được rồi." ”
Buổi trưa ba người bọn họ đi đến quán mì ở sâu trong ngõ sau cửa hàng dược.
Quán mì này có vị trí hẻo lánh, nhưng hương vị tốt, cho nên việc làm ăn cũng đặc biệt hưng thịnh, vừa đến giờ cơm chỗ ngồi đã đầy.
Cũng may Tần Dung có kinh nghiệm, sớm đến chiếm bàn.
Nơi này nổi tiếng nhất chính là mì Vân Thôn và năm cái bánh bao thịt tươi da mỏng to lớn, nổi nhất là mì canh, đũa cắm xuống là có thể lật ra mì trắng như tuyết mềm mại, đáy canh dùng xương to nấu cả đêm mới nấu ra, hương vị thơm nồng hòa vào trong mì, ngon đến mức làm cho người ta ăn không dừng lại được.
Ông chủ quán mì quen biết Tần Dung, thấy anh mang theo đại ca cùng vợ đến ăn mì, cố ý còn đưa cho bọn họ hai đĩa nước sốt.
Sau khi ăn no uống đủ, Tần Mục mang theo Đường Mật đi mua lương thực.
Tần Dung từ trong ống tay áo lấy ra hai đồng bạc: "Đây là tiền công ta tạm ứng với chưởng quỹ, hai người cầm đi mua lương thực đi.
Tần Mục: "Không cần, trên người chúng ta có tiền.
Tần Dung không tin: "Đại ca, anh đừng có kỳ kèo với em, trong nhà là tình huống gì em rất rõ ràng, đừng nói mua gạo mua mì, ngay cả một cân dưa muối cũng không mua nổi.
Tần Mục từ trong ngực lấy ra một ít bạc vụn: "Đệ nhìn xem, anh thật sự có tiền.
Tần Dung mấy ngày nay một mực tính sổ, chỉ là liếc mắt một cái, liền biết những tiền này toàn bạc vụn tổng cộng có bảy đồng.
Đây không phải là một con số nhỏ!
" Anh làm thế nào có thể có nhiều tiền như vậy?"
Tần Mục nhìn về phía Đường Mật: "Em là người làm việc, em giải thích đi.
Vì thế Đường Mật đem chuyện nàng và Tần Vũ tới Vương gia đòi tiền một lần.
Nghe xong, Tần Dung không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Vương lão bà tử nổi danh là hung hãn, hai người có thể từ trong tay bà ta đòi lại tiền, coi như là lợi hại.
Anh vốn đã tuấn mỹ, lúc này cười, tựa như gió xuân phấp phới, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận.
Đường Mật thẳng thắn phản bác: "Tiền này vốn là nhà chúng ta, dựa vào cái gì để cho vương lão thái bà kia chiếm tiện nghi? ”
Tần Dung tinh tế cân nhắc một chút ba chữ "Nhà chúng ta".
Nha đầu này rốt cục thừa nhận mình là người Tần gia.
Như vậy cũng tốt.
Chỉ cần nàng nguyện ý an tâm ở lại Tần gia, cùng năm huynh đệ bọn họ hảo hảo sống qua ngày, bọn họ sẽ không bạc đãi nàng.
Tần Dung đem hai đồng bạc trong tay đặt ở trước mặt Đường Mật: "Quy củ Tần gia chúng ta là nương tử quản tiền, đây là tiền công của anh, phiền nương tử giúp anh bảo quản thật tốt.
Đường Mật bị anh gọi một câu nương tử hai câu nương tử đến đỏ mặt.
"Anh gọi tên em là được rồi."
"Khuê danh của nữ tử chỉ có thể ở nhà gọi, ở bên ngoài vẫn phải gọi em là nương tử."
Không hổ là thư sinh, lời nói ra khiến Đường Mật không có cách nào phản bác.
Nàng yên lặng cất tiền bạc, đi theo Tần Mục ra khỏi cửa hàng dược.
Hai người đi đến cửa hàng lương thực, mua một thạch ( thạch tương đương 150kg không biết đúng không nữa) gạo cùng ba mươi cân mì trắng, mặt khác còn mua chút dầu muối tương dấm, trong ngoài tổng cộng tiêu tốn hai sáu đồng bạc.
Tiền trên người Tần Mục không đủ dùng, cũng may trên người Đường Mật còn có tiền.
Sau khi trả tiền, nàng vẫn còn một lượng bạc.
Đồ đạc tương đối nhiều, Đường Mật phát sầu nên đem về như thế nào, liền nhìn thấy Tần Mục giơ tay lên, liền nhìn thấy túi mì gạo trên vai.
Anh còn muốn đưa tay lấy dầu muối tương dấm.
Đường Mật thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng xách dầu muối tương dấm lên: "Mấy thứ này để em cầm lấy đi.
Muối được bọc bằng giấy dầu, tổng cộng cũng chỉ nửa cân, cũng không nặng.
Nặng là ba thứ này, chúng đều dùng bình gốm đựng, chỉ riêng bình đã rất nặng.
Tần Mục nhìn thân thể nhỏ nhắn yếu đuối của nàng, rất lo lắng: "Em nếu cảm thấy không xách được thì nói với anh, anh sẽ cầm lấy.
"Không có việc gì, em có thể cầm được."
Đi xong một con phố, Đường Mật không thể đi được.
Nàng đặt những thứ trong tay xuống đất và lau mồ hôi bằng tay áo: "Chúng ta hãy nghỉ ngơi."
Tần Mục thấy nàng mệt đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, rất đau lòng.
Anh đặt một bàn tay ra và xách đồ đạc trên mặt đất lên.
"Hay là anh đến cầm lấy đi."
Đường Mật thấy trên vai anh vác mì gạo, trong tay còn mang theo dầu muối tương dấm, dưới nấp còn kẹp vải dùng giấy dầu bọc lại, nhưng mặt anh lại như thường, một chút cũng không có dấu hiệu thở hổn hển đổ mồ hôi.
Đồng dạng là người, khí lực sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đường Mật tự thẹn.