Chương 8: Quỷ dị hàng lâm (1)
Tối hôm qua chơi với dì trẻ đến hai ba giờ sáng, buổi sáng bệnh cũ tái phát bừng tỉnh, bản thân đã ngủ thiếu giấc, vì tìm kiếm tấm thẻ đen anh Binh gửi, lại cưỡng ép vắt cạn sức lực bộ não.
Lúc này mệt đầu óc choáng váng từng cơn.
Đợi sau khi bà ngoại gật đầu, Trương Nguyên Thanh quay về phòng.
Đóng cửa lại, gót chân giẫm lên nhau, cởi giày ra, lao đầu đến trên giường, đầu choáng váng ngủ say.
. . .
Trong xe MPV màu đen, Lý Đông Trạch ngồi ở ghế mềm da thật, gậy chống tay cầm nạm vàng dựa chéo bên ghế, lòng bàn tay nâng ly chân dài, lắc rượu màu đỏ tươi.
(Xe MPV là dòng xe có nhiều chức năng và là dòng xe đa dụng, có thể chuyển đổi giữa chở người và chở hàng hóa bằng cách gập hàng ghế sau lên xuống.)
“Quan Nhã, vừa rồi ở trong phòng có phát hiện gì?”
Hắn quay đầu, nhìn về phía người đẹp con lai chỗ ngồi bên cạnh.
Loading...
Quan Nhã lười biếng dựa vào ghế mềm, đôi chân thon dài khép lại kín kẽ, khuôn mặt xinh đẹp chăm chú nói:
“Có phát hiện trọng đại.”
“Nói.” Lý Đông Trạch nghiêm mặt nói.
Gã mọt sách hàng ghế sau cũng dời ánh mắt từ trong điện thoại di động ra, nhìn qua.
Giọng điệu Quan Nhã nghiêm túc:
“Thằng nhóc đó là kẻ thích các chị gái chủ động mặc đồ ren, trong tư liệu học tập của hắn tất cả đều là cái chị gái trưởng thành, nhưng thùng rác của hắn lại sạch sẽ như vậy, cái này quả thực không hợp lý.”
“Hắn giới xã giao rất rộng, diễn đàn nào cũng có, nhưng chỉ sinh động ở diễn đàn game cùng diễn đàn lsp (lão sắc bì = háo sắc), diễn đàn khác đều bố trí tin tức che chắn... Trong phòng hắn trừ máy chơi game, không có bất cứ đồ dùng giải trí nào, thằng nhóc này tính cách thực tế có chút quái gở... Đúng rồi, thập trưởng, anh biết lsp là có ý tứ gì chứ.”
Người đẹp con lai cười tủm tỉm làm tư thế vỗ vỗ.
Hai đồng bạn nghe mà ngẩn ra, Lý Đông Trạch vội vàng nâng tay đánh gãy, cả giận nói:
“Ồ, Oh my god, tôi thật muốn dùng giày hung hăng đạp vào mông cô. Tôi đang nói chính sự với cô, cô nói những thứ lung tung đó làm cái gì. Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, đừng chơi trò lưu manh đừng nói chuyện ‘mặn’, cô thói quen như vậy rất không tốt, rất không tao nhã.”
Cô nàng chân dài không sợ thủ trưởng phẫn nộ chút nào, cười nói:
“Đừng có nhạt nhẽo như vậy chứ, vui đùa thích hợp có lợi cho sinh động không khí.”
Cô chậm rãi thu hồi nụ cười, nói:
“Tôi chưa ở trong máy tính của hắn phát hiện thứ đáng ngờ, nhưng ở phía dưới chậu hoa cửa sổ, đã tìm được thư Lôi Nhất Binh gửi cho hắn. Lôi Nhất Binh quả thật có gửi đồ cho hắn, không có gì bất ngờ chính là thẻ nhân vật, nhưng không biết là nghề nghiệp gì.”
Lý Đông Trạch trầm mặc vài giây, nhắm mắt dưỡng thần:
“Ngày mai cô đến một chuyến nữa, a, đó là nếu hắn chưa mất tích.”
. . .
Trong mơ mơ màng màng, Trương Nguyên Thanh cảm giác có cái gì mềm mại đầy đặn đè ở trên người mình, có chút không thở nổi.
Mở mắt ra, thấy một khuôn mặt đầy đặn tinh xảo, cùng với nụ cười bỡn cợt.
Dì trẻ hậm hực nói:
“Thằng nhóc thối tha, dám cho dì leo cây, bà đây ngồi đè chết mày.”
Cô ngồi như vịt trên người thằng cháu, thân thể ngã về phía trước, nâng mông hung hăng dập xuống.
Trương Nguyên Thanh bị ngồi rên lên một tiếng, thiếu chút nữa tắt thở, tức giận duỗi lưng, hất ngã cô gái này.
Ở trong tiếng kinh hô “Ai da” của dì trẻ, hắn thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, bất tri bất giác, từ buổi sáng ngủ tới tối.
“Ăn cơm thôi!”
Dì trẻ nằm nghiêng ở trên giường, dùng Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước đá vào mông cháu trai.
“Dì đừng trả đũa được không, ông đây tôn già kính trẻ, không chấp nhặt với dì.”
Trương Nguyên Thanh chuồn đến bên giường, xỏ giày, đi ra khỏi cửa phòng.
Trong phòng khách có mùi thơm nồng đậm, ông ngoại bà ngoại ngồi ở bên bàn ăn dùng bữa. Ông ngoại tóc bạc trắng, gầy mà cao, sắc mặt nghiêm túc, không thích nói cười.
“Thế nào, lần này sắp xếp đối tượng cho con được không.”
Trên bàn cơm, bà ngoại có chút chờ mong hỏi.
“Cũng không tệ, lương một năm trăm vạn, quản lý cấp cao của xí nghiệp, hài lòng hài lòng!”
Dì trẻ gật đầu giống con gà con mổ thóc.
“Con mỗi lần đều nói như vậy, mỗi lần đều cho người ta vào danh sách đen.” Bà ngoại vươn đầu ngón tay hung hăng gõ cái đầu quả dưa của con gái, khiển trách:
“Trưởng thành chút đi, ngẫm xem mình bao nhiêu tuổi rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy... Trương Nguyên Thanh ở một bên vui sướng khi người gặp họa, sau đó cẳng chân đã bị Giang Ngọc Nhị hung hăng đá một cước.
Hai người ở gầm bàn đá lẫn nhau, bàn ăn “loảng xoảng” vang không ngừng.
“Không ăn cơm thì cút về phòng cho tao.”
Bà ngoại rống một tiếng, Trương Nguyên Thanh cùng dì trẻ lập tức cúi đầu lùa cơm.
“Bà ngoại, anh họ khi nào trở về.” Trương Nguyên Thanh hỏi.