Thời điểm Cố Vân Sương tỉnh lại thì trời cũng đã sáng.
Tiểu Đông Tử chuẩn bị nước rửa mặt cho y xong, lại nói cho Cố Vân Sương biết là Hoàng Thượng vừa đến đây.
Cố Vân Sương dù chưa nói gì, nhưng Tiểu Đông Tử nhìn thấy rõ rệt là khóe miệng của chủ tử nhà mình đang cong lên.
Sau khi vệ sinh nhẹ nhàng khoan khoái xong, Cố Vân Sương bèn ra phía sau Vị Ương cung để đọc sách, phía sau Vị Ương cung là rừng trúc xanh biếc, ánh nắng ấm áp xuyên qua từng tầng lá trúc rồi chiếu loang lổ trên chiếc ghế quý phi đã được đặt sẵn ở đó, cảnh tượng này lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác biếng nhác.
Cố Vân Sương mở sách ra, trước kia đều là xem sách thuốc, hiện tại y lại thích xem thi từ ca phú.
Vừa dịch xong mười chín bài thơ cổ thì Cố Vân Sương liền nghe thấy bên ngoài Tiểu Đông Tử đến báo nói Hoàng Thượng cùng Cửu vương gia tới.
Cố Vân Sương nghe xong hơi hơi sửng sốt, sau đó đứng dậy đi ra ngoài điện.
Sợ Cố Vân Sương còn đang ngủ nên Ninh Tử Hàn cùng Ninh Tử Đồng liền ở bên ngoài đợi một chút, nhưng sau đó hai người lại thấy Cố Vân Sương từ bên trong đi ra.
Ninh Tử Đồng đánh giá cẩn thận Cố Vân Sương, khuôn mặt tuấn tú, mắt sáng, môi mỏng, bạch y kim tuyến (*), phong thái linh hoạt, so với tẩu tử mà mình đã tưởng tượng cũng không khác là bao.
(*) Bạch y kim tuyến: áo trắng thêu chỉ vàng, thường là viền hoặc thêm hoa văn hoặc đồ án.
Loading...
“Thần đệ tham kiến hoàng tẩu.” Ninh Tử Đồng thoải mái hành lễ với Cố Vân Sương.
Cố Vân Sương có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại,“Cửu vương gia không cần khách khí, mời ngồi.”
Ninh Tử Đồng liền đứng dậy,“Hoàng tẩu, ngươi đừng gọi thần đệ là Cửu vương gia, ngươi gọi giống hoàng huynh đi, gọi thần đệ là cửu đệ.”
Cố Vân Sương hơi hơi gật đầu,“Được, cửu đệ.”
Ninh Tử Hàn kéo Cố Vân Sương ngồi xuống ghế, lại ban ghế cho Ninh Tử Đồng, bản thân thì xoay người ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Sương.
Ninh Tử Đồng thật sự rất nhiều chuyện, mặc kệ đối phương là ai, hắn đều có thể có rất nhiều chuyện để nói “Hoàng tẩu, ngươi giống y như trong tưởng tượng của ta.”
Cố Vân Sương ngước mắt lên, hiếu kì nhìn Ninh Tử Đồng, Ninh Tử Hàn cũng bắt đầu hiếu kỳ “Hả? Hoàng tẩu trong tường tượng của ngươi như thế nào?”
Ninh Tử Đồng cười hì hì,“Đầu tiên, bộ dạng của hoàng tẩu nhất định trông rất xuất trần.”
Ninh Tử Hàn gật gật đầu.
Ninh Tử Đồng nói tiếp,“Tiếp theo, hoàng tẩu là tướng quân trẻ tuổi, nhất định rất có anh khí.”
Ninh Tử Hàn tiếp tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Cuối cùng, âm thanh của hoàng tẩu trong trẻo y như trong suy nghĩ của ta.”
Cố Vân Sương nghe xong cười cười,“Cửu đệ quan sát rất tỉ mỉ.”
Ninh Tử Đồng cũng cười lại với y, “Hoàng tẩu có thể cười nhiều hơn được không, rất đẹp.”
Ninh Tử Hàn nói,“Cửu đệ vừa trở về, hôm nay chúng ta liền tổ chức gia yến đi.”
Cố Vân Sương nghe xong thì nói,“Nếu làm gia yến thì để ta đây đi nấu cơm, hi vọng cửu đệ không chê.”
Ninh Tử Đồng mở to hai mắt,“Hoàng tẩu còn có thể nấu cơm?”
Cố Vân Sương khẽ cười cười,“Chỉ là mấy đồ ăn gia đình đơn giản nhất mà thôi, không giống ngự trù làm sắc hương vị đều hoàn hảo. Hoàng Thượng nói hôm nay là gia yến, ta đi làm một chút, coi như là có chút hương vị gia đình.”
“Nhưng mà thân thể ngươi không tiện lắm, có sợ mệt hay không?” Ninh Tử Hàn lo lắng hỏi.
Ninh Tử Đồng cũng ở bên cạnh phụ họa,“Đúng vậy, hoàng tẩu, tuy rằng thần đệ rất muốn ăn đồ ăn, nhưng là ngươi đang mang thai, không được vất vả đâu.”
Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Không ngại, thời gian nghỉ ngơi quá dài cũng không tốt, ta để người đem nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong xuôi, sẽ không quá mệt mỏi. Chỉ là muốn làm phiền cửu đệ thỉnh mẫu hậu đến đây.”
Ninh Tử Đồng vội vàng đáp ứng.
Cố Vân Sương viết ra một đơn giấy, ghi chú rõ nguyên liệu gì cần để nấu ăn và phân lượng, để người đi chuẩn bị, rồi sau đó chính mình thì tới phòng bếp tiến hành bước chế tác cuối cùng.
Thái Hậu rất nhanh đã tới, lúc vào Vị Ương cung là Cố Vân Sương còn đang ở trong phòng bếp, Thái Hậu vừa thấy Ninh Tử Hàn còn ở ngoại điện thì liền mất hứng,“Hoàng đế, hoàng hậu thân mình nặng nề như vậy, ngươi sao lại không đi cùng y?”
Ninh Tử Hàn ngầm hiểu, đây là Thái Hậu đang đau lòng con dâu.
Vừa lúc đó thì Cố Vân Sương từ phía sau đi ra, thấy Thái Hậu thì hành lễ với bà, sau đó bốn người cùng ngồi, tiếp đó là nội thị đem đồ ăn bưng lên.
Bốn món mặn một món canh vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho bốn người ăn rất ngon. Nhất là Ninh Tử Đồng, càng là đối với trù nghệ của Cố Vân Sương mà khen không dứt miệng.
Thái Hậu nhìn ba hài tử, ý cười trong mắt không thể che giấu “Mẫu hậu vẫn luôn hy vọng ngày qua ngày như vậy, người một nhà hòa hòa nhạc nhạc cùng một chỗ ăn bữa cơm, sau này mà hoàng hậu sinh hạ hoàng tử nữa là nhà chúng ta có năm miệng ăn, liền viên mãn. Mẫu hậu cũng không cảm thấy tiếc nuối.”
Cố Vân Sương ngẩng đầu cười cười, nụ cuồi trên mặt rõ ràng tươi sáng.
Ninh Tử Hàn cũng thực vui vẻ, hắn đột nhiên nghĩ tới nhi tử của mình thân thể mềm mềm ghé vào lòng mình, dùng thanh âm non nớt kêu mình phụ hoàng.
Vừa nghĩ đến hình ảnh này, ý cười trên mặt Ninh Tử Hàn liền hoàn toàn không che giấu được nữa.
Bữa cơm này vô cùng ấm áp, sau bữa cơm Thái Hậu trở về Kiến Ninh cung, Ninh Tử Đồng cũng đi Giáng Tuyết Hiên.
Ninh Tử Hàn ngồi trên giường, Cố Vân Sương tựa vào lòng hắn. Dường như càng ngày càng thích loại cảm giác này rồi, Cố Vân Sương thầm nghĩ.
Chăn mền mềm mại ở trên người, người mình yêu nhất lại đang nằm trong lòng mình, hạnh phúc đến thế nào chứ.
Ngày cứ như vậy mà không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã đến mùng bảy tháng bảy, chính là thất tịch. Thất tịch đối với Hạ quốc mà nói là một rất trọng yếu, ngày này ở kinh thành Trường An đều sẽ tổ chức lễ hội hoa đăng, hội đốt đèn. Toàn thành nam nam nữ nữ đều sẽ ra khỏi nhà, ùa ra ngã tư đường, tất nhiên sẽ là một cảnh tượng vô cùng huyên náo.
Thời điểm Ninh Tử Hàn tiến vào Vị Ương cung thì Cố Vân Sương đang ở trên ghế đọc sách, gần đây y thật sự là càng ngày càng lười, ăn cũng càng ngày càng nhiều, hình như là muốn ăn bù cho ngày xưa.
“Đang đọc sách gì đấy?” Ninh Tử Hàn hỏi.
Cố Vân Sương gấp sách lại,” [ Kiều Thước Tiên ] của Tần Quán.”
Ninh Tử Hàn cười cười,“‘Tiêm vân lộng xảo,phi tinh truyền hận, Ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.” (*)
(*) Đây là những câu thơ trong bài thơ Kiều Thước Tiên của Tần Quán, tạm dịch:
Mây trời biến hoá đa đoan, sao trăng chuyển dời.
Dải Ngân Hà lặng lẽ.
Thất Tịch tương phùng thật quý giá.
Tình cảm này vĩ đại biết bao.
(Theo tập 21 của bộ phim Chân Hoàn Truyện)
“ Thơ từ của Tô Thức thì khỏe khắn hào sảng, thơ từ của Tần Quan thì mĩ miều, lại nói, ta thế nhưng mà lại càng thích thơ từ của Tần Quan hơn.” Cố Vân Sương nói.
“Tô Thức là biểu tượng của sự hào phóng, nhưng động lòng người nhất vẫn là bài [ Giang Thành tử. Kí mộng ].” Ninh Tử Hàn trả lời.
Câu “Mười năm sinh tử lưỡng mang mang, không cân nhắc, tự khó quên, ngàn dặm cô phần, không chỗ nói thê lương.” kia, từng là câu thơ làm bạn với hắn trong nhưng năm tháng mất đi Vân Sương. Hắn và Tô Thức không thuộc cùng thời đại, nhưng trong câu thơ lại tìm được sự đồng điệu của tâm hồn, trên đời này có một loại tính nhân tâm là tương thông, đó chính là đúng thời điểm gặp được đúng người, lại đúng thời điểm mất đi người phù hợp nhất.
Ninh Tử Hàn đùa bỡn tóc đen của Cố Vân Sương, nghĩ thầm chính mình vậy mà lại may mắn hơn Tô Thức, hắn không có cơ hội gặp lại thê tử đã mất, chỉ có thể ở trong mộng thấy “Tiểu Hiên song, chính trang điểm” mà thôi, mà chính mình lại có cơ hội lần nữa, đem người này gắt gao ôm vào trong ngực, hạnh phúc tột cùng.
Ninh Tử Hàn cúi đầu nói với Cố Vân Sương,“Tần Quán nói,‘Lưỡng tình nhã thị cửu trưởng thời, hựu khí tại triều triều mộ mộ’, nhưng mà ta, càng muốn cùng ngươi triều triều mộ mộ.” (*)
(*) Lưỡng tình nhã thị cửu trưởng thời, hựu khí tại triều triều mộ mộ’: 两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮, tạm dịch: Hai người yêu nhau nhưng phải một thời gian dài sau rồi mới có thể cùng bên nhau sớm tối.
Cố Vân Sương mỉm cười đáp,“Được.”