Thời điểm Cố Vân Sương đến quân trướng nơi đang giam giữ Thiết Mộc Hoành ở trong, Thiết Mộc Hoành rõ ràng đã ngây ra một lúc,“Tiểu công tử xinh đẹp, thật sự là không ngờ, chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.”
“Đúng, ta đã nói rồi, sẽ không quá lâu mà.” Cố Vân Sương nói.
“Thật sự là không ngờ. Ta thế mà lại bại dưới tay của một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.”
“Tại ngươi khinh địch mà thôi.” Cố Vân Sương mặt không chút thay đổi.
“Thật đúng là một công tử sắc bén, ta thực thích.”
“Vậy ta đây còn muốn Thiết Mộc Chân khen ta nữa cơ.”
“Hay như vậy đi, ngươi âm thầm thả ta ra. Cha ta rất lợi hại, hắn sớm muộn gì cũng sẽ soán được vị trí của gia tộc Thác Bạt.”
“Đó là cha ngươi. Không phải ngươi.” Cố Vân Sương vẫn lạnh lùng nói.
“Ta là nhi tử duy nhất của cha ta.” Thiết Mộc Hoành còn tiếp tục nói.
“Thì sao?”
Loading...
“Chờ cha ta đoạt đại vị, ta đây chính là Thái Tử gia. Đến lúc đó, cha ta sẽ cử binh diệt Hạ quốc. Chờ hắn chết rồi, ta sẽ chính là quốc vương.”
“Ngươi nghĩ xa thật, vậy trước hết ta đây cứ ở trong này chúc mừng ngươi đã. Chỉ là không biết, ngươi nói nhiều như vậy, đến tột cùng là có ý gì?”
“Nói thật cho ngươi biết, ta coi trọng ngươi. Ý của ta chính là, ngươi hiện tại thả ta ra, ta đi tìm cha ta, nói hắn chủ trì hôn sự cho hai chúng ta. Tương lai ta thành quốc vương, vậy ngươi chính là vương hậu của ta. Một đời vinh hoa phú quý, chắc chắn với ngươi rằng so với việc ngươi làm tướng quân này tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó, ta và ngươi cùng nhau nắm giữ thiên hạ này, chẳng phải rất sung sướng sao.”
Cố Vân Sương nghe những lời này, thật đúng là bị tức đến buồn cười,“Vì một lời hứa hẹn hão huyền của ngươi mà ta liền đi phản bội quốc gia của ta, vậy thì ta đây chẳng phải rất vô tri hay sao. Huống hồ, ngươi hứa hẹn mấy cái thứ này à, ta đều có hết rồi.” Cố Vân Sương thật ra còn muốn nói là, ta không muốn phản bội phu quân của ta.
Thiết Mộc Hoành khi nghe thấy mấy lời này đã rất ngạc nhiên. Cái gì gọi là y đều có.“Ngươi đến cùng là ai?”
“Hiện tại ngươi không cần biết, có điều ta sẽ cho ngươi được chết minh bạch.” Cố Vân Sương nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Chỉ để lại Thiết Mộc Hoành vẫn còn suy nghĩ về câu nói của Cố Vân Sương.
Tin tức Cố Vân Sương thắng lợi trận đầu rất nhanh liền truyền về kinh thành, Ninh Tử Hàn nhìn chiến báo trong tay, trong lòng thật sự rất cao hứng. Vân Sương của ta quả thật là lợi hại a.
Ở mặt sau của chiến báo, Cố Vân Sương còn tự tay viết một phong thư. Kỳ thật chỉ có một câu, lại khiến Ninh Tử Hàn rất hạnh phúc. Giấy trắng mực đen viết,“Ta rất tốt, ngươi không cần lo lắng. Ngươi cũng phải bảo trọng thân thể. Còn có, ta có chút nhớ ngươi.”
Ninh Tử Hàn nhìn vài chữ này, càng nhìn lại càng thấy vui vẻ. Nhưng, sau khi nghe ảnh vệ nói về chuyện Cố Vân Sương và Cố Lâm nói chuyện, sắc mặt Ninh Tử Hàn liền đổi, chính mình vẫn khiến y không có cảm giác an toàn sao?
Thấy sắc mặt Hoàng Thượng không thích hợp, ảnh vệ lại bối rối không biết có nên nói ra Thiết Mộc Hoành còn nói những lời đấy với Cố Vân Sương.
Ninh Tử Hàn xoay người nhìn thấy vẻ măt này của ảnh vệ, liền biết là còn có chuyện gì chưa nói ra, bèn nhân tiện nói,“Còn có chuyện gì, đều nói cho trẫm biết.”
“Hồi Hoàng Thượng, Bắc bang tiên phong Thiết Mộc Hoành nói với Hoàng Hậu Nương nương……” Ảnh vệ thật sự có chút sợ.
“Nhanh lên, hắn nói cái gì?” Ninh Tử Hàn thúc giục nói.
“Ặc…… Hắn nói, hắn muốn cưới Hoàng Hậu nương nương.”
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem.” Ninh Tử Hàn bị chấn kinh không nhỏ.
Ảnh Vệ Nhất tưởng Hoàng Thượng đang giận dữ thì bắt đầu tính toán, thò đầu một đao, lui đầu cũng là một đao. Ảnh vệ dứt khoát nói,“Hồi Hoàng Thượng, Thiết Mộc Hoành nói hắn muốn cưới Hoàng Hậu nương nương.”
Ninh Tử Hàn thật sự phẫn nộ, tay áo vung lên, tấu chương trên bàn đều bị hắn quét xuống,“Hắn Thiết Mộc Hoành là cái thá gì mà cũng dám đến mơ ước đến hoàng hậu của trẫm.”
An Hỉ đứng bên cạnh nghe thấy vậy, biết Hoàng Thượng này là đang rất giận dữ, vội nói,“Hoàng Thượng, ngài bớt giận, để Bắc Man tử chọc tức ảnh hưởng đến thân thể thì thật không đáng, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ lo lắng.”
Quả nhiên sau khi nghe thấy thế, sắc mặt Ninh Tử Hàn có hơi dịu lại. Lạnh lùng nói với ảnh vệ đang quỳ trên mặt đất,“Hoàng hậu nói thế nào?”
Ảnh Vệ căng thẳng trả lời,“Hoàng hậu nương nương nói là chỉ vì một lời hứa hão huyền mà phản bội quốc gia, chẳng phải là rất vô tri hay sao.”
Sắc mặt Ninh Tử Hàn dịu đi đôi chút.
Rất nhanh sau đó Thiết Mộc Chân cũng biết Thiết Mộc Hoành bị bắt, lại nghe nói chủ chiến tướng của Minh cốc lần này là một công tử trẻ mới có ai mươi tuổi thì lại càng bị chấn kinh không nhỏ.
“Lập tức đi điều tra cho bổn soái, chủ tướng này đến cùng là nhân vật gì.” Thiết Mộc Chân đương nhiên sẽ không giống Thiết Mộc Hoành ngu dốt, khinh địch chính là điều kiêng kị lớn nhất trong hành quân đánh trận.
Thám tử phía dưới lập tức đi thám thính tình báo, nhưng lại chẳng tra ra cái gì. Cố Vân Sương đã sớm lệnh cho tướng sĩ phải giữ bí mật thân phận của y. Vậy nên mấy thám tử này chỉ biết là tướng quân trưởng trẻ tuổi này rất tuấn tú, điều binh vô cùng quỷ dị.
Nghe được thám tử hồi báo, Thiết Mộc Chân nhíu nhíu mày, địch ngay bên cạnh mà mình lại không biết địch. Thật sự là một chuyện phiền toái.
Cùng lúc đó, Cố Vân Sương cùng Cố Lâm lại đang thương lượng về chuyện nội gian.
“Phụ thân, ta hoài nghi nội gian này chính là người mà ba năm trước đây tại U Châu ngươi cứu được Vương Trí. Hắn có động cơ, có quyền lợi, cũng thực dễ dàng khiến binh lính bên dưới tin tưởng hắn.”
“Những gì ngươi vừa nói cũng là suy nghĩ của ta, Vương Trí thật sự là có khả năng lớn nhất.” Cố Lâm gật gật đầu.
“Phụ thân, lúc ấy các ngươi sở thương lượng lộ tuyến tốt nhất đến cùng là gì?” Cố Vân Sương mở ra đặt bản đồ trên bàn hỏi.
Cố Lâm cầm lấy một chi bút tinh tế vạch đường,“Chúng ta năm ngàn tiểu bộ đội là từ bên trong Minh cốc xuất phát. Mà đại bộ đội còn lại là từ núi Tần Mân đến.”
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Núi Tần Mân thế cao, đại quân từ sau lưng vòng qua đi đích xác dễ dàng bị người khác phát hiện đến, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân. Nhưng là, núi Tần Mân nơi này có đường rẽ. Một thông đến Minh cốc, mà một cái khác lại thông hướng Lý cốc”
“Đúng vậy, địa hình Lý cốc cùng Minh cốc thập phần tương tự, nếu không cẩn thận nghiên cứu qua thì đúng là phân biệt không ra. Chỉ cần nội gian kia chuyển lối đi thông đến Lý cốc, liền sẽ không có người hoài nghi. Chỉ cần người nọ nắm được quân tâm binh lính. Khiến mọi người tin tưởng đây chính là Minh cốc, thậm chí còn nói là tiểu bộ đội chúng ta không có theo kế hoạch tiến hành, vậy thì thực dễ dàng đem đại quân ở lại Lý cốc.”
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày,“Nói cách khác, đại quân hiện tại đang ở Lý cốc. Nhưng mà, chúng ta nên dùng phương pháp gì để vừa lệnh được đại quân trở về, lại vừa có thể nắm được chứng cứ của nội gian.”
“Lệnh đại quân trở về cũng không khó, chỉ cần có soái lệnh của ta, tin tưởng không có người nào phản lại. Cái khó chính là làm sao để bắt được nội gian, hơn nữa phải khiến mọi người đều tin phục.”
“Phụ thân, ngươi đi trước phái người tìm đại quân về, về phần kế sách tìm nội gian, trước hết cứ để ta nghĩ xem.”
Ngay khi phụ tử hai người đang lo lắng viêc này thì ngoài trướng có binh lính đến báo nói Bắc Đồng Quan có một người mặc thanh y khoảng năm mươi tuổi tới tìm Cố tướng quân.
Cố Vân Sương vừa nghe liền mừng rỡ như điên,“Phụ thân, là sư phụ, nhất định là sư phụ.”
“Vân Sơn cao nhân đến đây, trận này sẽ không đánh lâu lắm đâu.”
“Phụ thân, ta tự mình đi nghênh đón sư phụ.” Cố Vân Sương nói xong liền xoay người rời đi.
Cửa Bắc Đồng Quan vừa mở ra, liền thấy một lão nhân tiên phong đạo cốt (*) đứng ở trước cửa.
(*) Tiên phong đạo cốt 仙风道骨. Vốn là 1 câu thơ của Lý Bạch. Trong thành ngữ “Tiên phong, đạo cốt–仙風道骨”, “đạo” 道 được hiểu là người tu tiên-Đạo sĩ. (kết cấu “tiểu đối”:“tiên” 仙, là danh từ, đối với “đạo” 道 -người tiên-Đạo sĩ, Thuật sĩ, cũng là danh từ chỉ người). (theo từ điển Hán – Việt)
“Sư phụ, đồ nhi bái kiến sư phụ. Không biết sư phụ tới nên đồ nhi không thể nghênh đón từ xa.” Cố Vân Sương vừa thấy Mộ Vân Sơn là lập tức làm đại lễ.
“Mau đứng lên đi, sư phụ ta không chịu được Hoàng Hậu nương nương cao quý như vậy lễ.”
Cố Vân Sương co rút khóe miệng, rõ ràng là người tiên phong đạo cốt, nhưng lại cố tình giống như ngoan đồng giả làm lão yêu trêu đùa mình.
“Sư phụ, ngươi cũng đừng lấy ta để trêu ghẹo nữa.” Cố Vân Sương bất đắc dĩ trả lời.
“Sao nào, ta nói như vậy, Sương nhi ngươi còn không cao hứng.”
Cố Vân Sương cười cười,“Cũng chỉ có sư phụ, mới chịu nói như vậy với ta, chứ phụ thân ta thì lại rất không được tự nhiên. Ta sao có thể mất hứng nào?”
“Đồ nhi ngoan, còn không mời sư phụ vào ngồi?” Mộ VânSơn khóe mắt đầy ý khiêu khích nói.
“Sư phụ, do Vân Sương nhìn thấy ngươi thì rất vui vẻ nên trót quên mất mời ngài vào, ngài nhanh vào đi.” Nói xong, Cố Vân Sương mang theo Mộ Vân Sơn vào chủ trướng.
Cố Lâm thấy Mộ Vân Sơn thì cũng rất vui vẻ, gặp Mộ Vân sơn tiến vào, vội nói,“Vân Sơn cao nhân nguyện ý đến nơi này, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a.”
Mộ Vân Sơn khoát tay,“Vân Sương là nhi tử của ngươi, là đồ đệ của ta, chúng ta cần gì phải khách khí như vậy.”
“Đúng vậy, phụ thân. Ta đi chuẩn bị chút rượu, hôm nay chúng ta ba người không say không về.”
“Được, hôm nay chúng ta không nói chuyện chính sự, nhàn thoại chuyện thường ngày thôi, không say không về.” Mộ Vân Sơn cũng là phi thường cao hứng.
Đợi đến khi ba người say mềm thì cũng đã là đêm khuya.
Cố Vân Sương ngồi ở trướng của mình đang đèn đuốc đọc sách, Mộ Vân Sơn liền xốc trướng liêm lên tiến vào.
“Đang đợi sư phụ?”
“Vâng, ta biết sư phụ sẽ đến.” Cố Vân Sương gật gật đầu.
“Sư phụ muốn cùng ngươi nói chuyện một lát.”
Cố Vân Sương cẩn thận cảm thụ, không có phát hiện khí tức khác lạ. Xem ra ảnh vệ của Ninh Tử Hàn hiện tại không ở nơi này.
“Mấy ảnh vệ ta đã cho người đánh lạc hướng đi. Nơi này chỉ còn sư đồ hai chúng ta mà thôi.” Mộ Vân Sơn thật sự rất hiểu Cố Vân Sương.
“Kia đều là do Hoàng Thượng phái tới đi.”
“Vâng, bọn họ chỉ là đến bảo hộ ta.”
“Hoàng Thượng đối với ngươi rất tốt.”
“Vô cùng tốt.”
“Ngươi thì sao?”
“Ta, thích hắn.”
“Vừa rồi ta và phụ thân ngươi uống là rượu, nhưng thứ ngươi uống, là thủy ba(*).”
(*) thủy ba 水吧: là những loại nước như là cà phê, trà, nước lọc… Tất cả các loại nước khác miễn là không phải rượu.
“Hết thảy đều không trốn khỏi ánh mắt của sư phụ.” Cố Vân Sương cười cười nói.
“Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, chính ngươi đều biết đi.”
Cố Vân Sương biết nghe lời gật gật đầu,“Sư phụ dạy y thuật, Vân Sương cũng không phải tinh thông lắm, nhưng mà sờ mạch tượng cơ bản nhất thì cũng nắm rõ ràng.”
“Không định cho phụ thân ngươi biết?”
“Hiện tại, còn không phải thời điểm.” Cố Vân Sương uống một ngụm thủy đạo.
“Vậy Hoàng Thượng thì sao? Ngươi cũng không muốn cho hắn biết?”
Cố Vân Sương cười khổ một tiếng,“Hắn nếu biết, hiện tại dù có thế nào cũng bắt ta phải trở về. Nhưng mà chuyện còn chưa xong, ta không thể đi.” Cố Vân Sương ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc,“Cho nên nhờsư phụ giúp ta giữ bí mật này. Cũng giúp ta điều dưỡng thân thể.”
“Như vậy rất nguy hiểm, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ hối hận cả đời.”
“Nhưng mà bây giờ bắt ta đi, ta vẫn sẽ hối hận cả đời.”
Nghe được lời này của Cố Vân Sương, Mộ Vân Sơn cũng minh bạch, y đây là hạ quyết tâm muốn ở lại, đành phải thở dài nói,“Mà thôi, ta cẩn thận giúp ngươi chăm sóc thân thể, ngươi cũng phải cẩn thận chú ý. Trăm ngàn lần đừng để xảy ra nguy hiểm, bằng không, chính ngươi chỉ sợ cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Cố Vân Sương gật gật đầu,“Ta sẽ chú ý. Đa tạ sư phụ.”