Xa xa cách thành phố Bạc Hà về phí tây, cứ điểm Minh Nhật.
Đây là cứ điểm khá lớn do sư đoàn 5 đồn trú tại thành phố Minh Nhật lập nên, tập hợp những người may mắn sống sót của thành phố và các vùng khác.
Tuy nhiên gọi là cứ điểm Minh Nhật nhưng nó không hề nằm trong thành phố mà chỉ nằm bên ngoại thành, bởi lẽ khác với Bạc Hà thành phố Minh Nhật đã hoàn toàn thành vương quốc của thây ma.
Vì thế không ít lần quân đội và thây ma chạm trán nhau, trước họng súng của quân đội thây mà chỉ là bia ngắm, những trước những thây ma cao cấp súng chỉ như những món đồ chơi không hề có tác dụng.
Khiến cho tình thế hai bên tới vào thế giằng co.
Lúc này bên ngoài bức tường to lớn bào quanh cứ điểm một đoàn người đang từ từ tiến đến, quần áo lam lũ, khuôn mặt hốc hác, có lẽ họ đã đi bộ rất xa để đến được đây.
Khi đến gần cổng thành một quân nhân gác cổng hét lớn ngăn cảnh món người lại.
- Đứng lại các người là ai mau trình báo.
Lúc này Trương Tuấn mới từ trong đoàn người đi ra, nhìn vị quân nhân trước mặt, có lẽ là chỉ huy ở đây.
Lão cung kính khẽ nói.
Loading...
- Chào ngài, chúng tôi là người sống sót từ thành phố Bạc Hà đến đây, mong được gia nhập khu trú ẩn.
Liếc nhìn đoàn người, vị quân nhân khẽ gật đầu rồi chỉ ra sau lưng nói.
- Được rồi đi qua bên kia đăng ký, từng người từng người một.
Thấy thế nhóm người vui mừng vội vàng đi qua bên cạnh đăng ký thân phận để được vào căn cứ to lớn này, nơi họ nghĩ sẽ là thiên đường.
Gọi là đăng ký thân phận nhưng ngoài việc hỏi tên, tuổi, và tường làm nghề gì ra, họ còn bị tịch thu luôn vũ khí làm cho Trương Tuấn khóe miệng co giật nhưng đành chịu... dù sao cũng là nương nhờ người ta.
Thế là sao một hồi rườm rà họ cũng được nhận một “thẻ thân phận” chính thức được xem như công nhận của khu trú ẩn.
Tuy nhiên viễn cảnh tương lai tươi đem mà họ tưởng tượng bị hiện thực tàn khốc phá nát.
Bên trong căn cứ, vô số người nằm vật vã bên đường, họ là những người không có sức lao động chỉ có thể nằm đó chờ những tô cháo loãng được phát hằng ngày duy trì hơi tàng.
Còn những người khỏe mạnh thì tham gia các “công việc” do cao tầng khu trú ẩn phát ra để đổi lấy lương thực.
Thanh niên trai tráng thì tham gia đào đất, xây dựng tường thành,... công việc nặng hề nhưng lương thực nhận được không được bao nhiêu...
Còn phụ nữ thì chỉ làm được những công việc nhẹ như phụ giúp phân loại đồ đạc, lau chùi vệ sinh... dĩ nhiên họ còn có thể làm một công việc khá phổ biến của mạt thế, muốn bán xác thịt ở thời đại không biết khi nào sẽ chết này có không ít người có nhu cầu giải tỏa đặc biệt là những người làm các công việc nguy hiểm.
Ngoài ra có công việc khá thơm chính là vào nhóm khai thác.
Khai thác ở đây chính là theo quân đội vào thành phố tìm kiếm lương thực hay các vật dụng khác đem về, lương bổng khá cao nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn khung cảnh của khu căn cứ nhóm người Trương Tuấn không khỏi thở dài, hiển nhiên khu căn cứ này cũng gập trường hợp như họ, thiếu lương thực.
Cũng dễ hiểu thôi nhiều người thì nhiều miệng ăn hơn, nhưng đó không phải thứ Trương Tuấn quan tâm lúc này.
Lúc này nhóm người dần dần tách ra tự lo cho mình, dù sao vào đây rồi Trương Tuấn không còn là lãnh đạo của họ nữa và bản thân ông cũng không có khả năng lo hết cho cả nhóm được, đi hết càn tốt.
Chỉ có những thân tín với lão vẫn ở bên cạnh, không phải vì họ trung thành mà vì họ biết Trương Tuấn có “chân” trong khu căn cứ này, hay nói chính xác là có người quen trong cao tầng sư đoàn 5, đi theo lão biết đâu có thể nhận được một công việc tốt sống qua ngày...
Thế là đoàn người Trường Tuấn, gồm lão và ba người thân tín phục kích trước tòa nhà của bộ chỉ huy sư đoàn, lẳng lặng chờ đợi...
Rất nhanh từ trong toàn nhà một nhóm người từ từ đi ra trong sự bảo vệ của rất nhiều quân nhân, thấy nhóm người Trương Tuấn vui mừng vội vàng chạy ra, vừa khóc lóc vừa kêu bào..
- Gia Huy, Gia Huy... là ta chú Trương Tuấn đây...
Thấy có điêu dân xong đến nhóm chiến sĩ xong lên ngăn cản.
- Được rồi, không cần ngăn cản ông ta, ông ấy là người quen của ta..
Bất chợt từ trong nhóm cao tần một thanh niên anh tuất, nhưng ánh mắt gian xảo lại phá hỏng đi khuôn mặt anh tuất đó làm cho người xung quanh vô thức tránh xa y.
Nghe thấy người thanh niên kia nói thế, các chiến sĩ củng lui ra nhường đường cho Trương Tuấn.
Thấy thế lão mỉm cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn khóc lóc chạy đến ôm chầm lấy người thanh niên kia làm y không nhịn được nhíu mày.
- Gia Huy... rốt cuộc chú cũng tìm được cháu, cháu nhất định phải báo thù cho Thiên Phúc nó chết thê thảm quá...
Nghe thấy thế thanh niên gọi là Gia Huy kia khẽ nhíu này nói.
- Thiên Phúc sao... em ấy chết rồi, là ai làm việc đó.
Nghe thấy thế Trương Tuấn vui mừng nói.
- Là dị tộc, một loài dị tộc tàn ác chiếm cứ thành phố Bạc Hà, chúng đánh đuổi chúng ra ra khởi thành phố, còn giết chết Thiên Phúc, nó.. nó chết rất thê thảm...
Nghe thấy thế Gia Huy không khỏi hừ lạnh, nói cả buổi trời thì ra là bị dị tộc giết, thời buổi này bị dị tộc giết thì là sao trả thù, với lại dị tộc kia ở tận thành phố Bạc Hà, không lẻ y bỏ hết công việc ở đây kéo quân đến đó...
Tuy nhiên nghĩ như vậy nhưng Gia Huy cũng không thể nói ra chỉ cười nói.
- Được rồi chuyện của Thiên Phúc cháu rất đáng tiếc, chú đường sá xa xôi để cháo dẫn chú đi ăn uống tắm rửa trước.
Nghe những lời nói của Gia Huy lão cáo già như Trương Tuấn dễ dàng nhận thấy ý tứ thói thác của hắn, nhưng lão biết nghịch lân của hắn ở đâu...
Lúc này lão không ngừng khóc lóc khẽ gật gật đầu như gà mổ nói.
- Được, được cháu bảo sao chú nghe vậy...
- Chỉ có điều chú lo lắng cho Hồng Ánh bị bọn dị tộc man rợ kia bắt...
- Không biết phải làm sao...
Nghe lão nói thế Gia Huy chợt biến sắc, chụp mạnh vào vai lão hét lên.
- Ông nói gì Hồng Ánh, nàng bị gì nói mau...
Nghe thấy biểu hiện của hắn Trương Tuấn cười thầm trong lòng nhưng vẫn giả vờ lắp lắp nói.
- Nàng, nàng đi chung với nhóm người chúng ta, nhưng đáng chết nhóm người chúng ta bị dị tộc kia phúc khích.
- Nha đầu Hồng Ánh cùng một số nữ nhân khác không may bị dị tộc kia bắt đi, Thiên Phúc thấy chị dâu bị bắt liều mình ứng cứu không may bị chúng sát hại...
...
- À phải rồi cháu nhất định phải mau chóng đến cứu Hồng Ánh, bọn dị tộc kia rất giống nhân loại, chúng bắt lấy nàng ta chỉ sợ... chỉ sợ ...
Nghe thấy thế Gia Huy không nhịn được nghĩ đến những quái vật người lùn, da xanh, tai dài sống trong hang trong các truyện tranh H+ mà cậu từng xem, một cảm giác ghen tuông tức tối làm cậu không còn giữ được bình tỉnh nghiến răng nghiến lợi nói.
- Dị tộc đánh chết... ta sẽ giết sạch các ngươi.
- Phải phải.. giết sạch chúng. Trương Tuấn khóc lóc nói theo....
Xa xa nơi thành phố Bạc Hà huyết tộc đang điên cuồng tiêu diệt đàn sói thống nhất Tây thành không hề biết một mối nguy mới đang từ từ hình thành.
Dĩ nhiên đó là chuyện của tương lai còn lúc này Trần Lâm đang cực kỳ sôi máu nhìn tiểu Hắc, có xu thế muốn ăn heo quay tối nay...
———————————————————————————————
Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ truyện của ta! Phải công nhận truyện của ta viết sai chính tả rất rất nhiều...
Thật ra một phần nguyên nhân ta viết truyện là để khắc phục lỗi chính tả của mình nên khi viết xong ta điều cố dò lại hết, tra gg những chữ ta nghi ngờ, chỉ là vốn chính tả của ta quá hạn hẹp nên không biết từ đó sai mà cứ đinh ninh từ đó đúng.
Vd: như từ “xán lạn” nói thật từ đó tới giờ ta điều nghĩ là sáng lạn, hay là từ “sơ suất” nếu không tra gg ta cứ nghĩ là sơ xuất không.
Vì thế nếu được rất mong các đạo hữu có thể dành chút thời gian liệt kê những từ ta dùng sai ra.
Vd: các đạo hữu có cmt như sau “c2 tác sai từ khắc phụt phải là “khắc phục” mới đúng”.
Một lần nửa ta viết truyện vì đam mê và để khắc phục mình nên sẽ cố gắng hoàn thành hết câu truyện và không thu bất kỳ lợi nhuận gì rất mong các đạo hữu có thể giúp đỡ ta.
Xin chân thành đa tạ!!