Xa xa tiểu Hắc như hóa điên lao đến Thiên Phúc, thấy thế hắn hoảng sợ không ngừng bắn về phía tiểu Hắc nhưng nó không phải Trần Lâm nó là hung thú, giống như con kim sắt đại bàng kia với cấp độ bá chủ một phương của mình, nó có cách trị những vũ khí nóng này của con người.
Vô số vệt huyết quanh như những hình xăm trên thân tiểu Hắc chợt sáng lên một cách quỷ dị, dần dần cơ thể nó từ từ to lên từ như một chiếc xe oto dần dần trở nên to lớn như một chiếc xe tải, mỗi bước chân nhân lực đạo khùng kiếp làm nền đất bên dưới nứt rạn,
Những quả đạn pháo bắn vào người nó nhưng không hề để lại một chút thương tổng nào, lúc này trong nó không khác gì một con thượng cổ hung thú phá thiên diệt địa, so với cách né tránh của con kim sắc đại bàng, cách của tiểu Hắc cành kiến cho người khác tuyệt vọng.
Rất nhanh tiểu Hắc đã lao đến phá nát những khẩu hỏa pháp, lực đạo khủng kiếp hút bay Thiên Phúc ra xa làm hắn lăng dài trên mặt đất, miệng không nhịn được phun ra từng ngụm máu tươi.
Giải quyết xong những khẩu pháo tiểu Hắc vội lo lắng chạy đến đốn phế tích.
Lúc này khói bụi cũng dần dần tan đi hiện ra khung cảnh bên trong, không ngờ Trần Lâm vẫn còn sống, đang ôm lấy thi thể hai nữ lang vệ.
Trong giờ phút nguy cấp tưởng chừng như sẽ đi gặp lão cha thì hai nữ lang vệ này đã bất chấp sống chết, lấy thân mình che chở cho cậu, nhờ đó cậu tránh được đại lượng dư chấn, dù thụ thương không nhẹ nhưng không đến nỗi nguy hiểm chỉ là hai nữ lang vệ.....
Nhìn vào thi thể hai thiếu nữ lang tộc cơ thể bê bết máu nhiều nơi còn lòi cả xương ra ngoài, Trần Lâm yêu thương đặt các nàng xuống đất khẽ vuốt ve khuôn mặt các nàng rồi đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn chầm chầm vào Thiên Phúc đang nằm dưới đất.
Bất chấp thương thế trên người Trần Lâm khẽ tựa vào người tiểu Hắc từ từ tiến lên, thanh hắc đao kéo lê trên mặt đất phát ra những tiếng keng, keng lạnh cả sống lưng.
- Cứu... cứu ta, phụ thân cứu ta với... phụ thân....
Loading...
Cảm nhận được tử thần đang tiến đến Thiên Phúc hoảng sợ cố đứng dậy nhưng không thể, hắn chỉ biết là hét lên cầu giúp đơn.
Nhưng đáng tiếc lúc này tất cả những người có mặt điều đã bị các chiến sĩ huyết tộc chế trụ và cũng không ai có gan lên tiếng.
Tuy nhiên tình cha con vẫn khiến cho Trương Tuấn cố gắng cầu tình cho thằng con trời đánh này.
- Xin ngài tha... tha cho nó.. đây chỉ là lạc đạn xin ngài...
Nhưng trước những lời cầu tình đó Trần Lâm lúc này đã không hề quan tâm, từ từ đứng trước Thiên Phúc ánh mắt vô tình nhìn hắn như nhìn người chết.
- Xin.. xin ngài tha.....
Thấy ánh mắt của Trần Lâm, Thiên Phúc hoảng sợ nhưng y chưa nói hết câu một ánh đao đã xẹt qua, thành chặt đầu đao một lần nữa làm đúng công việc của nó một cái đầu người bay lên, khuôn mặt trành đầy hoảng sợ, đau đớn và tuyệt vọng.
Khẽ nhìn thi thể không đầu trước mặt Trần Lâm quay người leo lên lưng tiểu Hắc lạnh giọng nói.
- Ta cho các ngươi ba ngày để biến khỏi thành phố này, nếu để ta bắn gập nhân loại này còn ở lại, giết không tha.
Nghe lời nói của Trần Lâm những người ở đây trừ Trương Tuấn đang thất thần nhìn thì thể con mình còn lại điều thở ra một hơi, họ rất sợ cậu sẽ nổi điên giết hết bọn họ thậm chí cả người trong khu trú ẩn nhưng hiển nhiên cậu rất ân quá phân minh.
Nhìn những người đang nặng nề kéo về khu trú ẩn chuẩn bị dọn đi khi bất chợt như ý thức được gì đó Trần Lâm hét lên.
- Dừng lại...
Nghe tiếng hét của cậu những người ở đây điều sợ tái mặt, không biết cậu muốn gì.
Chỉ là Trần Lâm không hề quan tâm để họ, ánh mắt thâm thúy nhìn vào Hồng Ánh đang đứng trong đoàn người.
- Lúc nảy khi ta nhìn lại thấy ngươi đứng rất gần Thiên Phúc sau người không hề năng cản hắn.
Nghe được những lời nói của Trần Lâm mọi người vô thức nhìn về phía Hồng Ánh.
Trương Tuấn đang ôm thi thể của con trai như nghĩ ra gì đó đôi tay rung rung chỉ vào nàng.
Còn Hồng Ánh chỉ thở dài ánh mắt hình về phía mặt trời đang lạnh dần trước mắt như muốn nhìn nó lần cuối.
Sâu bên trong huyết điện Trần Lâm đang lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt.
Hồng Ánh cũng không hề sợ hãi khẽ nhìn lại cậu.
- Ngươi không có gì để nói sao. Được một lúc lâu Trần Lâm chợt lên tiếng hỏi.
Nghe thấy thế Hồng Ánh mỉm cười đáp.
- Thắng vua thua giặt ta đánh không lại ngài có gì để nói.
Nghe nàng nói thế Trần Lâm tức giận bóp lấy chiếc cổ trắng ngần của nàng.
- Đừng đùa với ta, ngươi không sợ ta giết ngươi sao.
Nghe thấy thế nàng mỉm cười khó nhọc nói.
- Ta đâu có làm gì để bị ngài giết.
- Thế ta chỉ đơn thuần muốn giết ngươi không hề có lý do gì thì sao.
Trần Lâm không hề giận mà mỉm cười nói.
- Thế thì tùy ngài, nhiễm ngài thích là được.
Hồng Ánh cảm thấy khó thở nhưng vẫn bình tĩnh đáp trả cậu.
Nghe được câu trả lời của nàng Trần Lâm mỉm cười đê tiện...
- Thích là được phải không cái này đó nàng nói.
Bịch...
Trần Lâm bất chợt vật nàng xuống sàn, bàn tay cậu luồn dưới chiếc đầm công sở của nàng xé tung chiếc quần xi líp nhỏ màu trắng hồng của nàng, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt con bướm đầy đặn lông lá của nàng, các ngón tay tách hai mép âm hộ ra khiêu khích những cánh bướm đỏ hồng.
Một luồng điện rần rần xông thẳng lên đầu khiến Hồng Ánh choáng váng, nơi nhạy cảm nhất của nàng, tư mật nhất của nàng mà chưa ai từng chạm vào bị Trần Lâm mạnh mẽ xâm chiếm.
Các ngón tay của Trần Lâm điêu luyện như đang đánh đàn trượt dài trên mép âm hộ khiến nàng bất giác khẽ rùng mình phải quýu chặt đôi môi anh đào cố không phát ra những tiếng rên rỉ.
Bên dưới cặp đùi thon thả của Hồng Ánh cố khép lấy bàn tay ma quái kia không cho nó tác quái nhưng hoàn toàn vô ích, những ngón tay của Trần Lâm công phá mãnh liệt vào khu tam giác huyền bí làm nàng chỉ biết oằn người chịu trận, cảm giác bị làm nhục cộng với cảm giác rần rần khó tả xung đột mãnh liệt khiến nàng nhất thời choáng váng chẳng biết làm sao.
Ý nghĩ thì bảo đôi chân khép chặt lại bảo vệ nơi quý giá nhất nhưng chính giữa tam giác nơi u cốc huyền bí thì lại sôi sục những cơn hồng thủy. Đôi tay của nàng cố đẩy cậu ra nhưng bàn tay không hề nghe lời thì chỉ đặt nhẹ lên bờ vai lực lưỡng của cậu.
Không hiểu sao từ lúc gặp Trần Lâm đến giờ nàng không hề có sức phản kháng trước cậu lần trước cũng vậy lần này cũng vậy, nàng không hề dâm đãng đến giờ nàng vẫn là một trinh nữ nhưng không hiểu sau bên trong nàng như có thêm một Hồng Ánh khác luôn thôi thúc nàng đến với cậu, thậm chí việc tính kế với cậu nàng cũng cực kỳ đấu tranh.
Có lẽ nàng không hề biết rằng chính lúc nàng hứng chịu sắt khí của Trần Lâm tỏa ra khi ở khu trú ẩn cơ thể của nàng đã bị cậu chính phục, ngoài ra năng lực của nàng là máu còn Trần Lâm là huyết tổ vô hình chung máu của nàng bị huyết mạch huyết tộc cuốn hút, có thế hơi đắng cay nhưng số phân của nàng là đến với huyết tộc đến với Trần Lâm.
Nhưng mặt cho cơ thể thôi thúc Hồng Ánh vẫn rất bướng bỉnh nàng siết chặt cặp đùi trắng nõn chống cự lại sự tấn công của Trần Lâm.
Dần dần 5 phút trôi qua đối với như nàng như 5 giờ.
Đôi chân của nàng đã mỏi nhừ nhưng ngược lại mấy ngón tay điêu luyện của cậu càng lúc càng hoạt động hăng say, không ngừng vuốt ve tiểu huyệt bé nhỏ đã dần ướt át.
Cảm giác bị kích thích mỗi lúc một tăng dần, hạt đậu nhỏ nơi cô bé của nàng đã sưng mọng lên vì sướng và kích thích mà những ngón tay cậu mang đến.
Khẽ nhìn thấy đôi mắt ướt át của nàng dần dần hiện lên tia mê ly, Trần Lâm nhìn nàng mỉm cười cậu biết nàng đã bắt đầu bỏ cuộc.
Không chần chờ cậu khẽ đút ngón tay của mình vô âm hộ chật hẹp ẩm ướt của nàng rồi sục nhè nhẹ thăm dò.
Cảm nhận được vật lạ xâm nhập vào tiểu huyệt bé nhỏ của mình Hồng Ánh không nhịn được cắn răng nhưng những tiếng rên rỉ ư, ư phát ra trong cổ họng đã bán đứng nàng,
Thấy nàng vẫn ngoan cố cứng đầu Trần Lâm mỉm cười cho nguyên ngón tay vô âm hộ rồi tinh quái móc ngược ngón tay lên cào cào vào âm hộ ướt át làm nó co giật liên hội, bên ngoài ngón cái chà sát hạt đậu nhỏ đỏ hồng làm cô bé không nhịn được khóc thét lên.
Lúc này một cảm thấy khó tả không bút mực nào tả xiết bao trùm lấy Hồng Ánh các cơ bắp giữa háng nàng giật giật liên hồi, trong hang động sâu thẳm một dòng suối nước nóng bất chợt phun trào, một cơn sướng khoái đê mê lan tỏa khắp người nàng làm ý chí của nàng mai một đi.
Chỉ chờ có thế cơ thể của nàng bắt đầu tạo phản, những dòng điện chạy rần rần xuống tận gan bàn chân và đôi chân thon dài đang khép chặt lập tức nhũn ra.
Thấy thế Trần Lâm biết thời cơ đến, khẽ tách đôi chân của nàng ra rồi bá đạo lèn hạ trần truồng lông lá của mình vào giữa đôi chân trắng ngần tinh khiết của nàng, rồi không ngần ngại kê ngay côn thịt to lớn gân guốc của cậu vô giữa lỗ thịt hồng hào, ẩm ướt kia rồi từ từ ấn vô.
Cảm nhận được hung vật nóng hổi đang từ từ xâm chiếm lấy tiểu huyệt bé nhỏ, Hồng Ánh oằn mình giãy giụa dữ dội mong muốn thoát ra nhưng Trần Lâm đã nhanh hơn, khẽ đè nàng xuống sàn nhà rồi đẩy mạnh hông.
- Phụp...
Quy đầu khổng lồ của cậu cắm thẳng vô âm hộ nàng nhưng chưa khai phá được bao xa vì hang động huyền bí của nàng quá nhỏ so với côn thịt của cậu, những sớ thịt nơi tiểu huyệt của nàng vô thức siết chặt lấy thân côn thịt như cọng dây thun khiến cậu chỉ có thể tiến từ từ vào nhưng cùng với đó nó cũng làm cậu sung sướng vô cùng.
Bất chợt Trần Lâm cảm giác một lớp màng mỏng manh đang ngăn cản quy đầu của cậu khám phá sâu vào bên trong, không ngờ Hồng Ánh là một trinh nữ.
Khẽ liếm đôi môi khô khác Trần Lâm khẽ mỉm cười nói.
- Không ngờ ta lại là nam nhân đầu tiên của nàng, yên tâm ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong không đợi nàng kịp ú ớ gì, Trần Lâm hút mạnh hông đâm côn thịt vào sâu trong tiểu huyệt của nàng, xuyên qua lớp màng mỏng manh yếu ớt.
- Á... á... đừng... đừng ...
Rốt cuộc Hồng Ánh cũng không nhịn được hét lên một tiếng đau đớn, một dòng máu đỏ khẽ rỉ ra nơi tiếp giáp của hai người.
Nhưng bất ngờ hơn là sau khi hét lên đau đớn Hồng Ánh lại ưỡn cong người lên trong vô thức đón nhận cú đâm xuyên như đóng cọc của cậu.
Nhìn thấy biểu hiện của nàng Trần Lâm thoáng mỉm cười, ấn mạnh côn thịt như con trăn khổng lồ từ từ nhích thân hình quá khổ vào hang sâu nóng bỏng ẩm ướt của nàng với sức mạnh không gì cản nổi, tiểu huyệt của nàng bị nong chặt cứng đến độ nàng cảm nhận được sự lồi lõm gân guốc trên thân côn thịt của cậu đang từ từ chiếm lĩnh từng phần trong âm hộ nàng.
Đau đớn... đau như xé thịt là nàng oằn oại liên hồi, nhưng Trần Lâm nhớ ra rằng nàng là máu M nên càng đau đớn cơ thể của Hồng Ánh càn hưởng ứng với cậu, thế là cậu mặc kệ sự đau đớn của nàng mà trườn dần người lên cho côn thịt đâm lút dần vô cái âm đạo ẩm ướt chật ních của nàng cho đến hết và cuối cùng trời không phụ người có lòng cậu cũng đóng ngập được côn thịt to tướng của mình vào người nàng.
- Ư... ư...
Rốt cuộc nàng cũng không chịu được cảm giác sung sướng lẫn đau đớn mang lại khẽ rên rỉ.
Thấy thế Trần Lâm mỉm cười thì thầm vào tai nàng.
- Thế nào sướng lắm phải không.
Nghe thấy lời nói đê tiện của Trần Lâm, Hồng Ánh vẫn ngậm chặt môi không hé một lời, không biết là đó nàng quật cường hay là do sợ khi lỡ hé đôi môi anh đào kia sẽ không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ.
Tuy nhiên Trần Lâm mặc kệ, cậu bắt đầu nhấp, nhấp một cách từ tốn khoan thai như đang thưởng thức một món mỹ vị nhân gian.
Cậu khoái trá nhìn nắm khe u cóc huyền bí đang chảy ra một dòng nước như con thác đang bắn ra những tia nước long lanh qua từng cú nhấp như trời gián của cậu.
Cậu khoái trá nhìn khuôn mặt vừa đau đớn vừa nhục nhã, nhưng lẫn trong đó là vô tận đê mê lẫn sung sướng.
Khoái trá nhìn tấm thân trong trắng thánh khiết của nàng đã bị cậu từ từ xâm chiếm.
Khoái trá nhìn ánh mắt ướt át mà quật cường của nàng, nhìn bờ môi đang nghiến chặt của nàng cố không phát ra những tiếng rên rỉ nhưng mỗi lần cậu đâm mạnh vào nó lại không nhịn được phát ra những tiếng nắc ư.. ư...
Nàng khác hẳn với Huyết Linh hay Huỳnh Dao đầy chiều chuộng Trần Lâm mà giống như một con ngựa hoang, bất tuân và hoang dại chỉ kẽ nào có thể thuần phục được nàng mới có tư cách cưỡi lên người nàng và cậu chính là người kiêu chiến nàng.
Còn Hồng Ánh dù nàng đang cố chịu đựng cuộc cưỡng hiếp thô bạo và đau đớn của Trần Lâm nhưng một cái cảm giác đê mê mơ hồ len lỏi lận mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng, ngược đời thay nó giống như cảm giác kích thích và sung sướng khi nàng... giết chết thây ma, thoáng qua nhưng càng lúc càng rõ ràng, ở phía dưới âm hộ nàng đã bắt đầu có những cảm giác với côn thịt xa lạ kia, nó bắt đầu co bóp, siết chặt từng hồi như muốn hòa làm một.
Hồng Ánh bắt đầu sợ, sợ mình sẽ không chịu được lâu nữa, nàng sẽ phải thua cuộc trước Trần Lâm, nàng không muốn thua...
Tuyệt vòng nàng vội giãy giụa chống cự, cố đẩy cậu ra trước khi quá muộn nhưng mọi sự đã thật sự quá trễ.
Nàng giờ đây như con cá nằm trên thớt, mặt cho cậu muốn phanh thây xẻ thịt gì thì tùy, giờ đây nàng bủn rủn cả chân tay, nàng giơ tay chống đẩy một cách yếu ớt lên bộ ngực chắc nịch của hắn nhưng chẳng ăn thua gì.
Dần dần Hồng Ánh cũng không nhịn được cảm giác vừa đê mê, vừa sướng khoái xem lẫn kích thích mà Trần Lâm mang lại mà nàng dùng hết lý trí để kiềm chế.
Nhưng càng kiềm chế, cảm giác sung sướng càng mãnh liệt hơn.
Và khi nàng đã nghĩ đến đầu hàng thì nàng đã thua, dần dần nàng đắm chìm trong nhục dục và khao khát, cơ thể nàng như căng lên, thúc đẩy nàng phải ưỡn người lên, quằn quại, rên la…
- Ư.. ưu.. ngài khốn kiếp... ngài... thắng....
Từ từ chậm lại độ tốc độ như vũ báo dưới hạ thân, Trần Lâm giả vờ nghe không rõ hỏi:
- Nàng nói cơ.
Nghe thấy lời nói rảnh mảnh của cậu Hồng Ánh khẽ cười khiêu khích lại.
- Ta nói ngài đâm... đâm mạnh lên, bộ... chưa ăn cơm sau.
Nghe nàng đáp trả Trần Lâm không hề giận mà còn cười lớn, dường như có một sợi dây liên kết vô hình giữa cậu và nàng hai người rất hợp ý nhau.
Tuy nhiên bị khiêu khích như vậy Trần Lâm không thể không đáp trả, cậu đâm mạnh côn thịt vào người nàng khiến nàng ngất ngư há hốc mồm rên rỉ..
- Ư... ư... phải chính là ... là như vậy... ư..
Không để nàng nói thêm lời nào nữa cậu hút mạnh côn thịt khổng lồ của mình trong âm đạo nàng làm cho quy đầu của cậu đâm vào cổ tử cung nàng.
Bị chạm đến hơi sâu thẩm nhất của bản thân là cho bản năng sinh dục giống cái của nàng bừng bừng lộ rõ, trong khi bên dưới nàng không ngừng đưa hông lên xuống hòa cùng những cú nhấp như trời gián của cậu.
Hồng Ánh nàng chính là như thế khi đã chống trả sẽ ra sức chống trả nhưng khi đã hưởng ứng sẽ nhiệt tình hưởng ứng.
Từng tiếng bạch... bạch... do hai bộ bận sinh dục va vào nhau không ngừng vang lên.
Ánh mắt Hồng Ánh bộc lộ rõ sự sướng khoái ngây ngất, mặt nàng đỏ bừng, bầu ngực săn lại, hạt đậu nhỏ của nàng cương cứng nhô cao, cặp đùi ếch buông thả trên sàn nhà nay co rút lên một cách vô thức, nước nhờn từ âm hộ tiết ra dầm dề, bờ môi anh đào không còn ngậm chặn nửa mà phát ra những tiếng rên rỉ sướng khoái.
- Mạnh... ư.. mạnh nữa... lên...
- Chơi... chơi chết ta đi.....
Nghe nàng rên rỉ Trần Lâm dập nàng mỗi lúc mỗi nhanh, cậu như phát điên dập như máy khâu vào tiểu huyệt đã lầy lội như vỡ đê của nàng một cách mạnh bạo làm nàng sung sướng lên tiên, từng cú dập, từng cú nắc của cậu đẩy nàng trượt dài trên sàn huyết điện.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn hồi nãy đẩy cậu ra giờ lại bám cứng lấy vai hắn, nàng nhiệt tình đẩy đôi hồng cho âm hộ đỏ hồng sưng đỏ vì mà sát hứng trọn từng cú dập, hai chân đã quặp chặt lấy lưng hắn.
Trần Lâm chơi nàng như một con thú hoang mùa động cỡn, Hồng Ánh cũng nhiệt liệt đáp trả cậu không kém, côn thịt khổng lồ của cậu dập bành bạch lên mu cao mum múp thịt của nàng không một chút thương tiếc, làm nàng rên rỉ nhưng không phải vì đau đớn mà lài vì sướng khoái, cơ thể nàng không ngừng uốn éo, ưỡn cong chiếc lưng thon đón nhận, nàng cấu, cào, vuốt, rồi xoa xít tấm lưng trần của cậu.
Rồi điều gì đến cũng phải đến, một cảm giác cực khoái sâu thẳm trong người Hồng Ánh bùng phát.
Cảm nhận sự co bóp của âm hộ Trần Lâm thúc từng phát từng phát thật mạnh côn thịt vĩ đại của cậu vào nơi sâu nhất mà nàng chưa từng biết, nàng tưởng như ruột gan của nàng bị cậu đẩy cả lên trên, tử cung nàng bị hắn ép chặt tối đa, âm hộ nàng bị dãn ra hết mức, cả phần dưới của nàng bị nong chặt cứng đến độ cái bụng phẳng của nàng như cộm hẳn lên.
Tưởng rằng nàng đau đớn nhưng không, nàng đang sướng, côn thịt khổng lồ gân guốc to lớn không ngờ đã ngập trọn hoàn toàn trong người nàng lèn chặt mọi ngóc ngách thâm sâu nhất trong âm hộ nàng khiến nàng tê tái nổi da gà từng chập
Một cảm giác sướng khoái mãnh liệt chưa từng biết ào đến như sóng thần, còn nàng như con thuyền không lái mặc cho bão tố dập vùi.
– A… a…ưa..... ư.. ư.. ta... ra. rr..
Hồng Ánh không nhịn được rên lên những tiếng vô nghĩ trong cổ họng rồi rú lên một tiếng thống khoái cực độ như một con mèo cái.
Dâm thủy nóng hỏi của nàng chảy ra lênh láng nhiều không kể xiết bao phủ lấy côn thịt lòng sợ lá làm Trần Lâm sung sướng tột độ cũng không thể kìm được nữa phóng xuất ào ạt dòng tinh hoa của mình như một vòi rồng vào sâu trong âm hộ của nàng.
Khẽ thở ra một hơi sảng khoái Trần Lâm lúc này mới nhìn xuống Hồng Ánh trần truồng nằm giữa sàn nhà như một pho tượng thần vệ nữ.
Áo váy rách bươm vương vãi xung quanh, cặp ngực mềm mại lấm tấm mồ hôi, đôi chân nõn nà đã từng mở rộng quấn chặt lấy kẻ cưỡng hiếp nàng giờ lại khép chặt e ấp, chiếc eo thon nhỏ làm nổi bật thêm bờ mông nở nang nhô cao, bên dưới dòng tinh dịch trắng như sữa cậu bơm đầy ắp trong âm hộ của nàng giờ chảy ngược ra thành dòng trên đùi non của nàng và nhỏ cả xuống đất, đọng thành vũng....
Cảm giác cực khoái vẫn còn đọng đâu đó trong thân thể nên nàng chẳng buồn động đậy, nàng nằm hưởng thụ dư âm còn sót lại của cuộc truy hoan.
Trần Lâm cũng không ngần ngại nằm xuống bên nàng ôm tấm thân ngà ngọc khẽ nói một câu phá vỡ bầu không khí lãng lạng.
- Nói đi sau cô muốn giết ta.
Nghe cậu nói thế Hồng Ánh chưa vội trả lời, ánh mắt nàng nhìn cậu một lúc, rồi khẽ nói.
- Lúc đầu ta không hề muốn giết ngài, chỉ muốn hợp tác với huyết tộc để qua được sông Vân Hà.
- Nhưng khi ta vào huyết tộc đã nhận thấy huyết tộc đã phát triển một nền văn minh chân chính vượt trội hơn tất cả các chủng tộc khác dù là thây ma hay hung thú cũng chưa phát triển đến cấp độ này.
- Vì thế tương lại Huyết tộc sẽ trở thành một chủng tộc hùng mạnh nguy hiểm nhất với nhân loại.
- Cho nên... ta mới dẫn theo Thiên Phúc, hắn rất dễ kích động khi hắn thấy ngài bắt được con đại bàng kia sẽ không nhịn được đố kỵ rồi nổi điên bắn chết ngài, chỉ cần ngài chết huyết tộc sẽ chậm lại nhân loại sẽ có cơ hội.
Nghe thấy nàng nói thế Trần Lâm không nhịn được thở dài nàng đúng là tận tâm vì nhân loại, đứng ở góc độ nhân loại nàng không hề sai.
Khẽ vuốt ve tấm lưng ông của nàng Trần Lâm chợt hỏi.
- Thế nàng không sợ chết sau?
Hồng Ánh mặc kệ đôi tay heo đang sờ mó người mình tiếp tục nói.
- Có hai khả năng nếu ngài chết, ta tinh với khả năng của mình có thể thoát khỏi tri bắt của huyết tộc.
- Còn... nếu ngài còn sống thì cũng không sao, với tính tình của ngày sẽ chỉ giết mình Thiên Phúc, cũng giống như việc ngày chỉ giết Chu Cát lúc trước.
- Chỉ đánh tiết không ngời ngại lại nhận ta có vấn đề.
Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm không nhịn được rùng mình, thì ra tất cả điều nằm trong sự sự sắp xếp của nàng ta, quả nhiên là một nữ nhân tài trí nhưng đáng sợ nhất vẫn là lòng dạ của nàng ta khi đã thí cả sinh mạng của mấy chục người trong khu trú ấn, phải biết nến Trần Lâm chết thật sợ là những người trong khu trú ẩn cũng sẽ chôn theo.
- Thế giới ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Trần Lâm khẽ đưa tay lên bóp vào cổ nàng ánh mắt sắc lạnh nói.
Nghe thấy thế Hồng Ánh không hề sợ hãi khẽ mỉm cười nói.
- Thế ngài sẽ giết ta sau?
Nghe thấy nàng nói thế Trần Lâm không nhịn được đứng bật dậy tránh xa nữ nhân điên này ra, một cảm giác khó chịu trong lòng cậu.
Mọi chuyện đều đã được nàng ta tính toán hết, từ việc lợi dụng tên ngu Thiên Phúc cho đến đường lui cho bản thân và đến giờ nàng ta cũng có đường lui, tuy không phải là tốt nhất như đúng là nàng ta sẽ không chết bởi lẽ nàng không hề tiếp tay cho Thiên Phúc chỉ tạo ra những lỗ hổng cho hắn, có chui vào hay không là do hắn nàng không hề liên quan, Trần Lâm không hề có động cơ để giết nàng kết quả của nàng chỉ có một đó chính là giống như Huỳnh Dao trở thành huyết tộc.
Nhìn vào ánh mắt cười như không cười của nàng, Trần Lâm nghiến răng nghiến lợi, khẽ vung tay một đạo huyết quan bay ra bao phủ lấy nàng.
Nhìn cái kén đỏ tươi như máu trước mặt Trần Lâm không nhịn được thở dài, đúng là một nữ nhân điên đã có máu M rồi còn thêm máu Đ, đúng là Đ M.
Hồng Ánh cho rằng cậu nguy hiểm con nhân loại nêu không nói không rằng tìm cách loại trừ cậu, nhưng lại quên mất một điều rằng khi nàng trở thành huyết tộc sợ là với tính cách của nàng còn nguy hiểm hơn cậu gấp trăm ngàn lần...