Hình thiếu phụ trước mặt Hồng Ánh không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nàng ta không ai khác chính là Huỳnh Dao.
Lúc dị biết mới xảy ra, Hồng Ánh lợi dụng súng cùng năng lực chiến đấu của mình chém giết thây ma cứu không ít người rồi đem về khu trú ẩn.
Trong đó có mẹ con Huỳnh Dao, cho nên có thể nói nàng là ân nhân của mẹ con họ, không chỉ thế khi vào khu trú ẩn thấy hoàn cảnh đáng thương của hai mẹ con, nàng đã không ít lần giúp đỡ cho họ.
Đáng tiếc thay sau này Huỳnh Dao mắc phải bệnh lạ rồi được Trần Lâm đem đi không rõ sống chết.
Nàng dù rất lo cho mẹ con họ nhưng củng lực bất tòng tâm.
Không ngờ hôm nay lại gập lại trong hoàn cảnh này.
Hồng Ánh mỉm cười chân thành nói:
- Nàng.. là chị Huỳnh Dao không ngờ chị vẫn còn sống.
Nghe thấy Hồng Ánh nói thế Huỳnh Dao củng mỉm cười đáp trả.
Loading...
- Phải ta còn sống, sống rất tốt.
- Thế còn cô bé Tuyết Nhi thế nào, ta rất nhớ cô bé.
Nghe cậu trả lời Hồng Ánh chợt nhớ đến cô bé Tuyết Nhi quan tâm hỏi.
Thấy được sự quan tâm của Hồng Ánh, Huỳnh Dao mỉm cười ánh mắt hiện lên tia hạnh phúc nói.
- Nha đầu kia vô cùng khỏe, sợ là đang chơi quên trời đất, khi nào có dịp ta sẽ dẫn nàng đến thăm cô.
- Khư! khư! Xin chào chị Huỳnh Dao, rất hân hạnh được gặp lại chị.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bất chợt một giọng nói đột nhiên vang lên, Thiên Phúc không biết từ lúc nào đã tiến đến mỉm cười thân tiết chào hỏi Huỳnh Dao.
Từ lúc Huỳnh Dao xuất hiện hắn đã nhìn chầm chầm lấy này, ánh mắt không giấu được vẽ thèm khát, thực tế từ lúc nàng vào khu trú ẩn hắn đã nhắm đến thiếu phụ xinh đẹp này muốn thu nàng vào phòng mình nhưng lúc đó Hồng Ánh vô cùng quan tâm đến nàng làm hắn e ngại không dám động thủ, sau này nàng lại mất bệnh lạ làm hắn đành phải tìm con mồi khác, mãi đến sau này nha đầu Tuyết Nhi bày trò mới đến con quái vật kia đem nàng bắt đi mất.
Thiên Phúc cũng không quan tâm lắm nhưng không ngờ hôm nay lại gặp lại, dường như bệnh đã khỏi còn trở nên xinh đẹp hơn, nhưng quan trọng nhất là nàng lại trở nên vô cùng lợi hại, nếu có thể thu lưu nàng về khu trú ẩn không phải khu trú ẩn càng trở nên mạnh mẽ hơn sau, thậm chia biết đâu với tài trí của mình hắn có thể thu phục mỹ phụ này rồi bài kế thu luôn cả Hồng Ánh, trái ôm phải ấp còn gì tuyệt vời bằng.
Thế là hắn ra vẻ đạo mạo đến bắt chuyện với nàng.
Nhưng đáp lại hắn lại là ánh mắt kỳ dị của nàng cùng Hồng Ánh, thậm chí hai người còn khẽ lui về phía sau cách xa hắn ra.
Đang không hiểu chuyện gì thì một mùi khai khai tanh tưởi bóc lên chui vào mũi, cùng với cảm giác ươn ướt nơi đáy quần làm hắn ý thức được điều gì đó.
Một cảm giác xấu hổ không có lỗ để chui làm mặt hắn đỏ bừng, đứng như trời trồng không biết phải nói gì.
Lúc thanh niên xấu số Thiên Phúc còn đang kiếm lỗ để chui thì từ xa hơn mười lang vệ đi đến làm cả nhóm hoảng sợ.
Đối với những dị nhân này mặc dù họ thật sự rất đẹp nhưng người trong khu trú ẩn đều vô thức sợ hãi họ, dù sao họ cũng đã từng bao vây lấy khu trú ẩn ánh mắt như muốn ăn tưới nuốt sống, thậm chí người trong khu trú ẩn còn vô thức nhận ra rằng chỉ một cái gật đầu của tên “bạch phát ma đầu” kia những dị nhân xinh đẹp đó sẽ không ngàn phá tan khu trú ẩn đồ sát tất cả.
Tửng chừng như lại có chiến đấu nhưng không những dị nhân người sói kia chỉ đi đến trước mặt Huỳnh Dao rồi khẽ cúi đầu trước nàng rồi đặt xuống những chiếc ba lô to lớn trong tay xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của Hồng Ánh và cả nhóm người.
Những người ở đây đều không ngu thấy hành động của các dị nhân kia, một ý nghĩ dần dần hiện lên trong đầu họ, ánh mắt nhìn về Huỳnh Dao vô thúc hiện lên tia khác lạ.
Xa xa cách khu trú ẩn một nhóm người đang từ từ đi đến.
Đó không ai khác là Huỳnh Dao cùng với các chiến sĩ huyết tộc và nhóm người Hồng Ánh.
Khi còn cánh khu căn cứ một đoạn nhóm người khi chợt dừng lại.
Hồng Ánh tiến đến khẽ cuối người trước Huỳnh Dao nói:
- Lần này rất cảm ơn chị nếu không có chị sợ là chúng ta đã không còn cơ hội trở về.
Hồng Ánh chân thành nói ánh mắt không giấu nổi vẻ vui mừng nhìn những cái ba lô nặng trĩu đầy thịt hợp.
- Không có việc gì chỉ là chuyện nhỏ. Nghe nàng nói Huỳnh Dao thoáng lúng túng cười nói.
Mặt dù Huỳnh Dao nói thế nhưng cả nhóm đều không khỏi cảm kích nàng, nói gì thì nói nàng đã cứu mạng họ còn tìm về lương thực cho họ còn gì đáng quý bằng.
Nghĩ đến đây rất nhiều thành viên đều không nhịn được thoáng cảm khích cái dị tộc này, họ tương đối dễ chịu chỉ cần không chọc vào họ thì không có việc gì so với thây ma cùng hung thú thì quả thật là quá là thiện lành, quan trọng hơn là còn có “người của mình” bên trong hết sức dễ nói chuyện.
- Hồng Ánh, hay là nàng gia nhập huyết tộc đi. Huỳnh Dao bất chợt nói.
Nghe lời nói của nàng Hồng Ánh vô cùng kinh ngạc đây là lần thứ hai nàng nghe câu nói này.
Còn cả nhóm người đều kinh ngạc không kém, không ngờ “người của mình” này lại trực tiếp đào góc tường của họ còn là đào góc trụ gánh team.
- Chị.. chị còn là con người không?
Được một lúc lâu Hồng Ánh chợt hỏi một câu không liên quan lắm, nhưng lại là thắc mắc của mọi người.
Ở đây ai cũng mơ hồ đoán được hai khả năng về nguyên nhân Huỳnh Dao được dị tộc cung kính.
Thứ nhất: là do nàng đã là đồng tộc của họ, cũng giống như thây ma dị tộc kia sợ là cũng có khả năng biết nhân loại thành dị tộc, dù sau nhìn bề ngoài họ của đa phần giống nhân loại.
Thứ hai: là do tên “bạch phát ma đầu” kia thu lưu nàng vào hậu cung của hắn, tuy vẫn là con người nhưng địa vị cao nên được tôn kính, cái này là khả năng tuyệt với nhất với khu trú ẩn, dù sau cùng là con người, thông qua nàng họ sẽ dễ lợi dụng dị tộc kia hơn.
Nghe câu hỏi của Hồng Ánh, Huỳnh Dao khe thở dài nói.
- Ta là huyết tộc.
Nói xong như để chứng minh cho lời nói cả mình một chiếc đuôi đen nhánh từ từ thò ra khỏi váy, phần đầu sắc bén khẽ phe phẩy trước mặt mọi người.
Nhìn sâu vào Huỳnh Dao, Hồng Ánh không nói một lời nào, khẽ cúi đầu thật sâu với nàng rồi quay người bỏ đi vào khu trú ẩn.
- Có việc gì khó khăn cứ tìm đến ta.
Thấy nàng bỏ đi Huỳnh Dao không hề giận còn quan tâm nói, dù sao nàng cũng từng là con người và bản tính của nàng cũng khá lương thiện.
Chỉ là Hồng Ánh không hề trả lời vẫn từ từ đi về khu trú ẩn, thấy thế nhóm người cũng thở ra một hơi vội vàng chạy theo Hồng Ánh, thực tế họ không quan tâm lắm chỉ cần hộ sống là được.
Chỉ có Thiên Phúc đi sau cùng ánh mắt đầy quán độc len lén nhìn những huyết tộc đang đứng.