Sâu trong huyết lâm, tại một ngôi nhà nhỏ cạnh huyết điện.
Trên giường một thiếu phụ đang lẳng lặng nằm ngủ, cơ thể gầy gò của nàng trong vô cùng suy yếu như một người bệnh nặng nhưng đáng sợ hơn trên người nàng hiện lên những đốm đen kỳ dị đang không ngừng lang ra khắp người nàng. Nàng chính là Huỳnh Dao mẫu thân của Tuyết Nhi.
Chợt cửa phòng mở ra Trần Lâm từ bên ngoài lặng lẽ đi vào.
Khẽ nhìn nha đầu Tuyết Nhi đang thiếp đi bên giường cậu khẽ thở dài rồi bảo một tinh linh thiếu nữ bế nàng vào một phòng ngủ bên cạnh. Trong phòng chỉ còn lại Trần Lâm và Huỳnh Dao đang say ngủ.
Được một lúc Trần Lâm khẽ vươn tay chạm nhẹ vào đốm đen trên tay nàng, một tiếng xì như bỏ viên sủi vào nước vang lên, nơi chạm vào đốm đen không ngờ bị ăn mòn ẩn ẩn thấy cả thịt bên trong làm cậu kinh ngạc không thôi, phải biết cậu chạm bằng tay phải nơi huyết giáp bao phủ không ngờ đốm đen kia có thể ăn mòn cả huyết giáp của cậu.
Bị chạm vào người Huỳnh Dao khẽ cử mình rời từ từ tỉnh dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn xung quanh như khi thấy Trần Lâm thì thoáng hoảng sợ, dù sau nàng cũng vô tình hứng chịu sát khí của cậu tỏa ra không sợ mới là lạ.
Thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng Trần Lâm thở dài nói:
- Không cần phải sợ, ta đến xem bệnh tình của nàng.
Nghe cậu nói thế nàng khẽ gật gật đầu, nàng củng nghe con gái kể qua mọi chuyện.
Được một lúc đắn đo suy nghĩ Trần Lâm mới khẽ nói:
Loading...
- Ta có thể chữa hết bệnh cho nàng, nàng sẽ khỏe mạnh như trước có thể hảo hảo chăm sóc Tuyết Nhi nhưng nàng sẽ giống như ta không còn là con người nữa.
Nghe thấy thế nàng thoáng hoảng sợ, ánh mắt nhìn cậu như dò xét, cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Trần Lâm cũng không nóng vội lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.
- Ta.. ta đồng ý, chỉ cần có thể chăm sóc cho Tuyết Nhi có là gì thì cũng không sau.
- Xin ngài giúp.. giúp ta.
Qua một lúc nàng cũng có câu trả lời không gì khác chính là đồng ý, gọi là lựa chọn nhưng thực tế đáp án chỉ có một nàng không có khả năng từ chối vì nàng còn có Tuyết Nhi nàng không thể bỏ lại con bé. Có thể nói Tuyết Nhi vì nàng mà rơi vào tay Trần Lâm còn chính nàng cũng vì Tuyết Nhi mà rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Nghe đáp án của nàng Trần Lâm mỉm cười, một đạo huyết quang hiện lên bay vào người nàng, dần dần quanh người nàng hiện lên vô số tơ máu bao bọc nàng lại thành một cái kén.
Còn Trần Lâm lúc này đang ngồi dưới đất mỉm cười đắc ý nhìn cái kén.
Trần Lâm từng là con người nên đối với nhân loại cậu có sự ưu ái đặc biệt nên sẽ không ép buộc một nữ nhân yếu đuối như Huỳnh Dao, nhưng không ép buộc không có nghĩa là không dụ hoặc.
Thực tế cậu hoàn toàn có thể giải quyết “bệnh” của nàng mà không cần đến trích huyết, bởi vì nàng không hề có bệnh mà là bị chính năng lực của nàng ảnh hưởng chỉ cần nàng luyện tập cách điều khiển năng lực của mình là sẽ tự khỏi, thực ra chính Trần Lâm trước kia củng tường bị tương tự nàng khi năng lực phản ứng nhanh làm cho cậu cực kỳ nhạy cảm với mọi tác động ảnh hưởng đến mình dẫn đến nhiều lúc cậu giật mình né tránh.... những hạt cát bay đến làm cậu không biết nói sau, phải đến sau này khi hoàn toàn nắm rõ năng lực cậu mời giải quyết được tình trạng éo le đó.
Cho nên nếu có trách thì chỉ trách nàng quá xinh đẹp à nhằm năng lực của nàng quá mạnh làm Trần Lâm không thể nào bỏ qua hero cao cấp như nàng, dù sao nàng cũng không có cửa từ chối tội gì mà không thu.
Thế là một đêm yên bình lặng lẽ trôi qua, ánh sáng bình minh ló dạng chiếu sáng huyết lâm.
Những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua khe cửa đánh thức cô bé Tuyết Nhi đang say giấc ngủ, khẽ ngáp một cái cô bé ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh, bất chợt như nhớ ra gì đó nàng hoảng sợ chạy ra cửa nhưng khi vừa mở cửa thì có một thân ảnh đứng đó từ bao giờ.
Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình Tuyết Nhi vui mừng đến phát khóc chạy vào lòng nàng.
Sau lưng huyết điện cạnh bờ hồ là một đồng cỏ lớn dừng để cho tộc nhân tản bộ xem như công viên, lúc này đang có ba thân ảnh đang nô đùa vui không biết trời đất, đó không ai khác chính là mẹ con Huỳnh Dao và ngốc mang Bào Bào đang thẫn thờ nhìn trời thì bị Tuyết Nhi lôi đến đây chơi.
Xa xa Trần Lâm nhàn nhã ngồi tắm nắng, miệng không nhịn được mỉm cười nhưng không phải vì ba thân ảnh trên đồng cỏ mà là vì bảng thông tin trước mặt.
Tên: Huỳnh Dao
Cấp độ: 0
Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.
Chủng tộc: Huyết tộc.
Sức mạnh: 7
Thể lực: 7
Tốc độ: 9
Tinh thần: 9
Năng lực: Hữu thực hắc hỏa, huyết giáp.
Năng lực chủng tộc: Tinh thần huyết tộc.
Kỹ năng: không.
Trang bị: không.
Năng lực:
. Hữu thực hắc hỏa: ngọn lửa có tính hữu thực có thể ăn mòn mọi sinh vật chạm vào nó.
. Huyết giáp (có thể tiến cấp): thông qua việc hấp thu máu huyết tinh luyện cho bản thân một bộ huyết giáp bất khả chiến bại, hiện tại giáp vĩ.
Năng lực chủng tộc:
. Tinh thần huyết tộc: khi chứng kiến một huyết tộc bị giết sự tức giận to lớn thôi thúc ý chí trả thù làm tăng 5% mọi chỉ số.
Nhìn thấy bảng thông tin của Huỳnh Dao làm Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, đầu tiên là năng lực chủng tộc “tinh thần huyết tộc” có cảm giác như nó được biến đổi từ “trái tim dũng giả” của nhân loại nhưng nó lại thiên về tính tập thể hơn
Thứ hai là “hữu thực hắc hỏa” có thể ăn mòn hết thảy mọi sinh vật, nghe thì có vẻ tầm thường khi chỉ tác dụng lên được sinh vật các loại vũ khí hay thậm chí là cục đá cũng không thể tác dụng được nhưng đừng quên rằng chính Trần Lâm cũng đã bị nó ăn mòn cả huyết giáp trong khi cậu hơn nàng hẳn 12 cấp điều đó có nghĩ hữu thực hắc hỏa không bị ảnh hưởng bởi cấp độ hay dị năng dạng giáp, điều đó dẫn đến một chuyện đáng rất đáng sợ đó là nàng gần như là khắc tinh của mọi thây ma, hung thú hay các loài tương tự bị hệ thống hạn chế không thể dùng trang bị, nghĩ đến đây thôi cũng thấy được thu được nàng là may mắn đến mức nào.
Nhưng điều đáng chú ý nhất với Trần Lâm không phải hữu thực hắc hỏa mà là nàng sở hữu năng lực huyết giáp giống như cậu nhưng lại là “vĩ” đuôi à.
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được tòa mò mắt trái cậu ánh lên tia sáng xanh khẽ nhìn về phía Huỳnh Dao.
Thế là qua một lúc lâu không hiểu tìm được vĩ chưa mà chỉ thấy Trần Lâm không ngừng gật đầu xích xoa.
- Đúng là gái một con trông mòn con mắt, ông bà nói không sai.