Toàn bộ xung quanh chợ bán lừa ngựa được hai trăm lính của Hương doanh bao vây, cho dù một giọt nước cũng không thể xuyên qua, chỉ huy của Hương doanh là Lâm Tông Hải biết gia chủ đang ở khe suốit nên vội vàng tới gặp lão. Lâm Tông Hải cũng chỉ đến sớm hơn Lâm Đình Huấn một lát, biết tin liền vội vàng đến ngay, những giọt mồ hôi trên trán vẫn còn bám lại, hắn cũng không rõ xảy ra chuyện gì, Nhị công tử Lâm Tục Tông bị khống chế dưới tay của Lâm Phược, những tên bán ngựa nhanh nhẹn kia giúp Lâm Phược cản trở đám hương dũng ở ngoài.
Người ta lấy đao kề vào cổ Nhị công tử, Lâm Tông Hải cũng không dám cho người xông lên cướp người.
Lúc này trong ngoài chợ đều được treo lên hơn chục chiếc đèn, ánh trăng trong màn đêm cũng sáng tỏ, trong chợ sáng như ban ngày, những người không có can hệ gì bị đuổi ra ngoài, ở lại khu hàng rào gỗ kia chỉ có hai đội hương binh bao vây lấy Lâm Phược và mọi người, bọn họ thấy Lâm Đình Huấn đi tới, vội vàng nhường một lối đi.
Những nếp nhăn trên gương mặt Lâm Đình Huấn rất nhiều, ánh mắt rất có thần thái, dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ đi tới gần chỗ đó, nhìn chằm chằm Lâm Phược nói:
- Ngươi thả người ra, có chuyện gì thì nói với ta, đừng để người ngoài nhìn vào chế giễu.
Lâm Phược đương nhiên sẽ không dễ dàng buôn tha cho Lâm Tục Tông, nói:
- Từ khi thoát nạn ở huyện Bạch Sa, ta theo thuyền bè dừng lại mấy ngày ở Đình Hồ, vị Ngô gia này lúc đó bán ngựa ở Đình Hồ, ta nghĩ Hương doanh thiếu ngựa, sao lại không mời hắn đến bến Thượng Lâm bán ngựa? Nhưng không ngờ hôm nay ta vào huyện có công chuyện, trở về liền nghe nói tên súc sinh Triệu Năng dẫn theo người vây ép những người bán ngựa ở chợ này phải bán cho họ. Chuyện ở huyện Bạch Sa ta còn chưa tính sổ với hắn, hắn lại đối đãi với khách quý mà ta mời đến để giúp Lâm gia. Cho dù không phải ta mời tới bến Thượng Lâm, Lâm gia sao lại bắt người ta phải bán ngựa ình chứ? nếu chuyện này truyền đi, chẳng phải huỷ hoại danh tiếng của bến Thượng Lâm sao. Cái loại nô tài như hắn sao phải khách khí chứ, hơn nữa hắn chỉ là một tên sai vặt của gia chủ, ta cũng phải lôi hắn tới gia chủ để họi chuyện, huống chi hắn đã gây ra chuyện này. Lúc ta đang dạy Triệu Năng một bài học, Nhị công tử lao tới đấm thẳng vào mặt ta, may ta tránh được, nên Nhị công tử ngã nhào xuống chỗ phân ngựa nên rât tức giận, lại sai người trói bọn ta lại ném xuông sông, lại nhục mạ những người đã khuất như cha mẹ ta, lại uy hiếp sẽ đào mộ của gia tổ ta. Ta đã hai lần thoát chết trong vụ cướp án ở huyện Bạch Sa, nên đã hiểu được một số chuyện, cho dù nghèo cùng cũng không chấp nhận sự ức hiếp của người khác, ta không còn là một người yếu đuối trước khi tới huyện Bạch Sa nữa. Ta cũng không muốn là người như vậy nữa, ta là con cháu của Lâm gia, làm sao lại giết hại lẫn nhau chứ, nếu giết Nhị công tử, thì bản thân ta được lợi lộc gì chứ. Ta chỉ cần Nhị công tử tới phần mộ của cha mẹ ta tạ tội là được rồi…
Lời nói vừa rồi của Lâm Phược rất khí phách, uy phong lẫm liệt, ở đây không ai trải qua sinh tử như hắn, huống chi chỉ trong thời gian ngắn mà trải qua hai lần sinh tử, nên không thể biết được sau khi người ta trải qua ải sinh tử sẽ thay đổi thế nào, tóm lại ai cũng biết trước mặt họ Lâm Phược không còn lại một Lâm tú tài yếu ớt như trước kia nữa. Chu dù tay trói gà không chặt, cũng dám uy phong lẫm liệt bắt nhân vật số hai của Lâm gia quỳ xuống và kề đao vào cổ hắn để uy hiếp, cái gan này e rằng những người ở đây không ai dám nói mình có gan như vậy cả.
Lâm Đình Huấn hí mắt nhìn Lâm Phược, mới thực sự thấy sự thay da đổi thịt như lột xác hẳn của Lâm Phược sau khi trở về lần này, không giống hồi xưa tẹo nào, còn nói hắn luôn cân nhắc chuyện hôm qua tại sao lại từ trối ngôi nhà ở bở phía tây suối, hoá ra hắn không thèm để ý đến nơi đó.Hắn cả gan như vậy quả thật quá ngông cuồng, nhưng lời hắn nói thì rất có lý, khống chế lợi ích căn bản lớn của Lâm gia ở bến Thượng Lâm, trước mặt mọi người ép mình phải trừng phạt Tục Tông và Triệu Năng, hơn nữa hắn lại tạo uy phong trước mặt mọi người, không ngở sau chuyện ở huyện Bạch Sa Lâm gia lại xuất hiện một nhân vật mới. Không biết hắn là con chó săn trung thành hay là một con sói có dã tâm, hiện tại quả thật rất khó nói.
Lâm Đình Huấn nhìn hầu tử của mình Triệu Năng đang ẩn nấp sau đám người, vẫy tay gọi hắn tới rồi vả cho hắn một cái bạt tai, trầm giọng quát:
Loading...
- Quỳ xuống, ai sai ngươi đến chợ bán lừa ngựa này ép người ta phải bán ngựa cho ngươi, huỷ hoại gia quy của Lâm gia chúng ta.
Lúc này Triệu Năng mới biết những tên bán ngựa từ nơi khác này được Lâm Phược mời đến, trong lòng nghĩ , chẳng phải mấy tên bán ngựa này nói những con ngựa kia đã được khác mua ở Giang Ninh đặt mua rồi sao. Chu dù mọi người ai cũng biết hắn được Nhị công tử sai tới, Triệu Năng cũng biết lúc này dù phải chết cũng không được thừa nhận, không thì Nhị công tử sẽ bị ép tới phần mộ của nhà Lâm Phược để khấu đầu tạ tội.
Triệu Năng không dám phản kháng, quỳ xuống.
Lâm Đình Huấn âm trầm phân phó những người bên cạnh:
- Trới hắn lại rồi đưa tới từ đường trước đợi phạt sau.
Người hầu đem dây thừng tới trói Triệu Năng lại, Lâm Đình Huấn lại nhìn Lâm Phược, dường như không thấy đao của Lâm Phược vẫn đang kề ở cổ con của hắn, rất vui vẻ nói:
- Lâm gia đang thiếu một người dám lắm như ngươi, ta nghĩ cha mẹ ngươi ở dưới cửu tuyền cũng rất vui mừng, nếu tâm tư ngươi đều nghĩ cho Lâm gia, mọi việc đều nghĩ cho Lâm gia, vì sao hôm qua lại từ trối ý tốt của ta? khiến ta rất thất vọng.
Những người bên cạnh đều hít một hơi lạnh, nghĩ trong bụng, lão gia chủ quả rất lợi hại, hoá ra đã sớm coi trọng vị Lâm tú tài này rồi.
Lâm Phược đưa đao cho Chu Phổ, hắn buông tay ra, Lâm Tục Tông vẫn bị khống chế dưới tay Chu Phổ. Hắn vẫn giữ thái độ cũ, lời nói đều mang hàm ý sắc bén nói với Lâm Đình Huấn:
- Gia chủ đã quá coi trọng rồi. Cổ nhân nói: Chưa lập công lao, không nhận lợi lộc; Lâm Phược đọc sách thánh hiền, những đạo lí này cũng biết, tại hạ vẫn chưa lập chút công lao gì cho Lâm gia, đâu dám nhận hậu đãi. Lúc nhỏ Lâm Phược học trong trường của gia tọc, khi lớn lên thành người phải có trách nhiệm với gia tộc nên mới tham gia kỳ thi hương ở Giang Ninh, may mắn trúng tuyển, vẫn chưa trở về báo đáp cho gia tộc, đâu còn mặt mũi gì nhận toà nhà ở phía nam suối chứ?
Những người trong thôn Thượng Lâm, người của Lâm gia cũng vây quanh lại, ba vị Tộc lão cũng lần lượt đi tới để dạy Lâm Phược một bài học, nghe người ta nói rõ ngọn ngành, đều nói Triệu Năng phải bị phạt, lại không đề cấp đến vấn đề của Lâm Tục Tông. Những hào tộc ở Thượng Lâm, Hạ Lâm nghe thấy có chuyện náo nhiệt này, tuy không nói lấy hoạ hoằn của người khác làm niềm vui để bộc lộ trên khuôn mặt, cũng đều phái người đến để thăm dò. Sức khoẻ của Lâm Đình Huấn cũng đã yếu, xem chừng cũng không sống được bao lâu nữa, con trai trưởng của là Lâm Tục Văn cũng đang nhậm chức ở Môn ấm Yến Kinh, con út thì vẫn còn thơ dại, nếu thứ tử Lâm Tục Tông mà xảy ra mệnh hệ gì, thì Lâm gia quả thật náo nhiệt đây.
Lâm Đình Huấn nhìn vàdường như đang cân nhắc lời nói của Lâm Phược, mắt thì liếc nhìn Thất phu nhân, thấy ánh mắt nàng cóý gì, lông mày nhíu lại, thấy Lâm Phược đứng trước mặt mình lúc này rất kiên định và thâm trầm tâm cơ khác hẳn so với dự liệu của mình, bụng nghĩ làm sao Tục Tông có thể nhẫn nhịn được mối nhục hôm nay chứ, cái tên đầy tớ này vì sau chịu sự sai bảo của Tục Tông chứ. Nếu lông cánh của hắn đã đủ lớn mạnh, sẽ là mối hoạ lớn của Lâm gia. Lâm Đình Huấn cũng thấy mình già thật rồi, nghĩ tới thời mình còn trai trẻ, trong dòng tộc xuất hiện một nhân vật số một này, vui mừng còn không kịp nữa là, sao lại có sự lo lắng như vậy chứ. Nhưng dưới con mắt của các dũng sĩ Hương doanh cùng các hào tộc khác cũng không thể giải quyết vụ này bất công được.
Lâm Đình Huấn lúc này mới cau mày nhìn thứ tử của mình Lâm Tục Tông đang quỳ dưới đất, nói:
- Sau này ngươi sẽ là gia chủ, hơn nữa không cần nói tới công danh của Lâm Phược, cho dù chủ là một thành viên bình thường trong gia tộc, ngươi cũng phải tôn trọng hắn, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi…
Quay đầu dặn dò người bên cạnh:
- Trói Nhị thiếu gia vào rồi dẫn về từ đường để hỏi tội sau!
Những người bên cạnh đều ngơ ngác nhìn nhau, mũi đao của người ta vẫn kề vào cổ Nhị công tử, làm sao Lão gia có thể lệnh cho bọn họ lên để trói người được chứ.
Triệu Hổ cũng rất nhanh nhạy, thấy Lâm Phược đá mắt qua, vội lấy thừng tới buộc hai tay Nhị công tử Lâm Tục Tông ra đằng sau, trói rất chắc chắn, trực tiếp dẫn Nhị công tử từ hàng rào đi ra, thực tế vẫn khống chế Nhị công tử trong tay mình. Không ai mà biết hắn đã cam tâm đi theo Lâm Phược mất rồi, ngay cả Nhị công tử Lâm Tục Tông cũng bị qua mặt để hắn trói lấy mình.
Nhưng Lâm Cảnh Xương lại đoán được một hai phần gìđó, hắn do dự giây lát, vẫn chưa tiến tới giúp Triệu Hổ dẫn Nhị công tử về từ đường.
Bên này Chu Phổ cũng trả lại đao cho Lâm Phược đút vào bao, quạ đen Ngô Tề và hai gã giả mạo những tên bán ngựa nơi khác của Lưu Mã Khấu cũng không cần phải giả bộ thái độ gì với Lâm Đình Huấn, vẫn cảnh giác cầm đao trên tay, rồi chắp tay nói với Lâm Phược:
- Chúng tôi tin Lâm tú tài mới đến bến Thượng Lâm, nhưng xem ra hôm nay, một mình Lâm tú tài không đủ để đấu lại những người này, chúng tôi xin cáo từ trước. Sau này nếu có khó khăn gì, nói với bọn ta một tiếng… chúng tôi chỉ dắt sáu con ngựa đi, Lâm tú tài vì chúng tôi mà có hiềm khích với gia tộc, còn lại mười con ngựa này để lại đây để tỏ lòng áy náy của chúng tôi.
Những người bên cạnh tấm tắc khen, bụng nghĩ Lâm tú tài có năng lực để kết giao với những đám hào tộc này, nếu biết Nhị công tử vì mời con ngựa này mà ra cái giới tới ba ngàn lạng, người ta vẫn không chịu bán, lúc này không cần nói gì, liền đem mười con ngựa này tặng cho Lâm tú tài.
Lâm Phược chắp tay với quạ đên Ngô tể, và cũng không giữ lại.
Trong lòng Lâm Đình Huấn không hồ đồ chút nào, ba người nói như vậy chứng tỏ có mối quan hệ rất thân thiết với Lâm Phược, lúc này không chút do dự mà tặng hắn mười con ngựa tốt này, sau này nếu Lâm Phược gặp phải khó khăn gì, bọn họ quyết không khoanh tay đứng nhình, đây được coi là sự uy hiếp rồi.
Lâm Đình Huấn cũng không thấy được ba tên bán ngựa nơi khác này gốc gác thế nào, chỉ thấy đối phương bán ngựa và ra tay rất hào phóng, cũng biết đối phương không phải loại dễ chơi, những tên bán ngựa này, thường ngày bán ngựa khắp nơi, không biết chừng là những đám mã tặc. Chu dù có nói gì, Tục Tông ép họ bán là không đúng rồi, cũng không biết sau vụ này Lâm Phược sẽ gặp phải điều gì nữa.
Lâm Đình Huấn vẫy tay, ra hiệu cho đám Hương dũng nhường đường, dù sao ba tên bán ngựa này cũng không gây ra điều gì, bến Thượng Lâm cũng không có lý do gì giữ người ta lại, thấy ba tên bán ngựa mỗi người cưỡi một con ngựa và dắt theo một con ngựa khuất dần trong màn đêm, chỉ nghe thấy những tiếng vó ngựa vọng về.
Tiếng vó ngựa cũng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, mọi người mới định thần lại, chủ mưu gây rối hôm nay Lâm Phược vẫn đang đứng ở trong chợ, không biết gia chủ Lâm thị sẽ xử lý hắn ra sao nữa.
Lâm Phược cũng không do dự, lúc nào cần cứng phải cứng, lúc nào cần mềm thì phải mềm, không thể để Lâm Đình Huấn kiếm cớ chủ động tóm mình được, hắn đem dao đưa tới trước mặt Lâm Đình Huấn nói:
- Chu dù có vịn cớ gì đi nữa, Lâm Phược cũng khó thoát khỏi tội kích động, làm kinh động đến gia chủ là không nên rồi, cho dù gia chủ không trách phạt Lâm Phược, Lâm Phược cũng không còn mặt mũi làm con cháu của Lâm gia nữa, cũng không còn mặt mũi nào để ở lại trong huyện Thạch Lương nữa… nếu gia chủ thấy tội của Lâm Phược không thể tha thứ, chiếc đao này Lâm Phược nguyện lĩnh nhận.
Lâm Đình Huấn hài nghi nếu mình cầm lấy đao thật, không biết mình có bị hắn kề đao vào cổ như Tục Tông không nữa, hon nữa Lâm Phược tuy đã cho đao vào bao, trên tay Chu Phổ vẫn cầm một con đao đanh đứng cách đó một bước.
Lâm Đình Huấn nói:
- Tạm thời ngươi rời khỏi Thượng Lâm cũng tốt, tự trục xuất ra khỏi tông môn cũng không cần thiết nữa, ngươi rời khỏi Thượng Lâm cần nhớ rõ, Lâm gia còn tồn tại ngày nào, ngươi vẫn là con cháu của Lâm gia…
Hôm nay Lâm Phược lộ ra sự sắc bén khiến Lâm Đình Huấn lo lắng, không muốn để Lâm Phược ở lại Thượng Lâm, sự hắn đầy đủ lông cánh sẽ cắn lại bản tông, dù sao hắn cũng muốn rời khỏi, bên ngoài trời cao biển rộng mặc sức hắn bay lượn vậy, hắn cũng không thể quen được mình là con cháu của Lâm gia.