Không biết vì sao, mắng đến cậu cuối cùng, đứa nhỏ lại mang theo chút nức nở, hung hăng hít hai dòng nước mũi lòng thòng như ốc sên về lại hốc mũi.
Trong giây lát đó Cố Sán cảm thấy đỉnh đầu đau điếng, nhanh chóng xoay người nhìn lại, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đứa nhỏ chửi ầm lên: "Trần Bình An! Ông nội ngươi. . ."
Thiếu niên giầy rơm sắc mặt không được tốt lắm, Cố Sán nhanh chóng gió chiều nào che chiều ấy bồi thêm một câu, "Sức khỏe có ổn không?"
Hành xử lưu loát, biến chuyển như ý, không chút nào ngượng ngạo.
Đã quá quen với thằng nhóc vô tâm vô ý, Trần Bình An đang ôm chiếc ấm sứ vừa mới mua, tức giận nói: "Ổn hay không, ngươi còn không biết?"
Cố Sán ý thức được mình còn có việc quan trọng, nhanh chóng kéo Trần Bình An đến cửa viện, sau đó khăng khăng nhét hai chiếc túi thêu tinh xảo vào tay Trần Bình An, đứa nhỏ hạ thấp giọng nói mà hỏi: "Còn nhớ năm ngoái ta xin ngươi con cá chạch nhỏ không?"
Trần Bình An không hiểu gì hết, cầm lấy hai chiếc túi to nặng trịch, món đồ đó cũng không xa lạ, lúc ấy thiếu niên áo gấm kiên quyết đòi mua con cá chép màu vàng kia, sau đó đặc biệt tặng một gói to đồng tiền cho mình. Trần Bình An nhìn xung quanh bốn phía, hai đầu ngõ Nê Bình cũng không người đi đường, vội nhanh chân mở cửa, lôi Cố Sán vội vàng tiến vào sân, sau khi đặt ấm sứ sang một một bên, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Có người ngoại hương muốn mua con cá chạch nhỏ này của ngươi, đúng hay không?! Cố Sán, ta khuyên ngươi ngàn vạn đừng bán! Đánh chết cũng đừng bán, không phải ngươi muốn về sau để cho mẹ ngươi sống những ngày an lành sao, ngươi nhất định phải giữ lại con cá chạch đó, có biết hay không? !"
Cố Sán oa một cái rồi khóc thành tiếng, hai tay bắt lấy tay áo Trần Bình An, nức nở nói: "Ta muốn trả cá chạch lại ngươi, nhưng mà mẫu thân không cho, còn đánh ta một bạt tai, mẫu thân từ nhỏ đến lớn cũng chưa đánh ta, còn có tiên sinh kể chuyện kia, không biết là thần tiên hay là quỷ quái, đáng sợ thật sự, đầu tiên là dẫn ta vào trong chiếc chén màu trắng, sau đó cá chạch kia lập tức trở nên rất lớn rất lớn, so với lu nước nhà ta còn to hơn rất nhiều rất nhiều. . ."
Trần Bình An một tay che miệng đứa nhỏ, sắc mặt nghiêm túc trừng mắt nói: "Cá chạch tặng cho ngươi, chính là của ngươi! Cố Sán, ngươi còn muốn sau này để mẫu thân ngươi sống những ngày tốt lành không? Có thể mỗi ngày đều được ăn thịt, cho mẹ ngươi được dùng son môi, mua loại y phục tơ lụa sờ lên trơn bóng không?"
Cố Sán khụt khịt mũi, ra sức gật đầu.
Loading...
Trần Bình An buông tay ra, ngồi xổm xuống, hỏi: "Hai gói to tiền là như thế nào vậy, có phải ngươi lấy trộm hay không?"
Tròng mắt Cố Sán chuyển động, đang định nói dối nhưng Trần Bình An thực sự đã quá hiểu tính nó, tiểu vương bát đản chỉ cần sờ mông hắn sẽ biết nó sắp ra phân gì, đưa tay gõ đầu Cố Sán, nghiêm nghị nói:
Cố Sán nổi cơn ương bướng, "Không!"
Trần Bình An tức giận đến sắc mặt xanh mét, giơ tay lên muốn gõ cho nó một cú đau thật đau, chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt lì lợm của đứa nhỏ, Trần Bình An lại hơi mềm lòng, giọng nói dịu lại, suy nghĩ rồi hỏi: "Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, ngươi nói cho ta nghe đi."
Cố Sán kể hết lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, không phủ nhận đứa nhỏ này bình thường làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng quả thật thông minh từ nhỏ, từ gốc hòe già đến giếng Thiết Khỏa, lại đến sân ngõ Nê Bình, nói rõ ràng cho Trần Bình An nghe chuyện kỳ ngộ tiên sinh kể chuyện muốn thu nhận nó làm đồ đệ. Giờ khắc này trong lòng Trần Bình An đại khái đã hiểu sơ qua, Cố Sán quá nửa chính là một trong những người nơi trấn nhỏ tự mình có được lá hòe tổ âm, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, hoặc giống như lời Tề tiên sinh Lục đạo trưởng nói về có cơ duyên phúc khí, Cố Sán hẳn là sẽ được tiên sinh kể chuyện kia mang đi khỏi trấn nhỏ. Nhưng mà vừa nghĩ đến kẻ kia là Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu, Trần Bình An tim như thắt lại, dựa theo cách nói của Tề tiên sinh, người này phẩm hạnh thật sự thấp kém, vì muốn nhanh chóng trừ khử mình, không tiếc dùng tới thần thông tiên gia để hãm hại mình và Thái Kim Giản, Cố Sán nhận người này làm sư phụ, thật sự là chuyện tốt? Nhưng lui một bước mà nói, người này nguyện ý thu Cố Sán làm đồ đệ, mà không phải hại hay lừa gạt, hoặc là ép mua ép bán, có phải có thể nói rõ Cố Sán tạm thời không phải lo lắng về tính mạng hay không?
Tròng mắt đứa nhỏ quỷ linh tinh quái nhanh chóng quay ngược trở lại, thừa dịp lúc Trần Bình An muốn hỏi chuyện, thình lình nắm lấy hai túi tiền trong tay Trần Bình An, lập tức ném vào trong phòng, sau đó xoay người bỏ chạy.
Kết quả bị Trần Bình An tóm chặt cổ, kéo trở lại.
Cố Sán hai tay ôm đầu, bộ dáng rất đáng thương.
Trần Bình An tuy mạnh mẽ túm đứa nhỏ trở về, nhưng mà xử trí như thế nào thì vẫn do dự, sự tình đề cập đến quá lớn, Trần Bình An rất sợ đưa ra lựa chọn sai lầm, làm hại Cố Sán và mẫu thân nó bị liên lụy.
Nếu chỉ là chuyện của mình, thiếu niên giầy rơm không nơi nương tựa chỉ sợ là sẽ hành xử dứt khoát lưu loát hơn rất nhiều.
Cô nương mặc đồ đen không biết khi nào đã xuống giường, đứng ở phía sau cửa, "Mẹ ta từng nói, mọi người ai có duyên pháp của người nấy, đứa nhỏ này vừa thấy chính là tai họa từ ngàn năm, về sau chắc chắn không thiếu may mắn."
Ánh mắt Cố Sán sáng lên, nhanh chóng lau đi hai hàng nước mũi, mếu máo, lộ ra hàm răng sún, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp, giống y như nhị tỷ nhà ta! Nơi này nhỏ quá, đến nhà ta ngồi chơi nha?”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Mẹ ngươi cải giá theo cha ngươi lúc nào vậy?"
Đứa nhỏ bị vạch trần lập tức liếc trắng mắt, thay đổi sắc mặt và giọng điệu, chậc chậc nói: "Trần Bình An, ngươi hay lắm, từ lúc nào lừa gạt một cô nương về nhà? Muốn động phòng sao? Đáng tiếc ta không tới kịp, bằng không ta nhất định ngồi ở góc tường, nghe các ngươi thần tiên đánh nhau ở trên giường…"
Trần Bình An tát một cái lên trên đầu Cố Sán, xin lỗi cô gái mặc đồ đen, nói: "Hắn cứ như vậy đó, cô đừng tức giận."
Cô gái liếc mắt đứa nhỏ, "Ranh con!"
Cố Sán đang muốn phát huy một chút bản lãnh gia truyền, nhận thấy bàn tay để trên đầu mình lặng lẽ tăng thêm lực đạo, lập tức yếu xuống, hữu khí vô lực nói: "Tỷ tỷ bộ dạng tỷ như thủy linh vậy, nói gì cũng đúng hết."
Cô gái mặc đồ đen không quan tâm đứa nhỏ này, quay đầu nhìn phía Trần Bình An, hàm chứa thâm ý nói: "Hai túi đồng tiền kia, tốt nhất ngươi hãy nhận lấy, đỡ phải về sau trở mặt thành thù. Hơn nữa đứa nhỏ này tương lai một khi tu đạo thành công, hôm nay ngươi không cho hắn giảm bớt một chút áy náy, rất có khả năng làm hại hắn đạo tâm không ổn, làm cho thiên ma ngoại đạo nhân cơ hội mà vào."
Lời này Cố Sán thích nghe, giơ ngón tay cái lên đối với vị tỷ tỷ nọ, "Tóc dài, kiến thức cũng nhiều, quả nhiên đáng tin hơn so với con mụ cách vách!"