Chương 26: Loại hình nhiệm vụ
“Tuy rằng loại điểm chung này có xác suất tồn tại là rất lớn, nhưng chúng ta cũng không thể đem quy luật phân tích ra được trở thành định luật. Tục ngữ có câu phàm là những chuyện có quy luật thì đều sẽ có trường hợp đặc biệt, nếu như chúng ta vẫn cố chấp vào quy luật đó thì rất có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Dù sao chỉ cần có một chút sai lầm trong khi hoàn thành nhiệm vụ thôi thì chúng ta nhất định sẽ phải chết.
Mà chuyện này cũng không phải giống như công thức toán lý, sai là có thể xóa đi viết lại, mạng chỉ có một, chúng ta không thể phung phí.”
Vương Lâm nói tới đây, sợ Trương Phong Vũ không hiểu lại lấy ra một ví dụ, mà ví dụ này chính là nhiệm vụ sơ cấp mà Trương Phong Vũ vừa trải qua.
“Tìm điểm chung của các loại nhiệm vụ, từ đó tìm ra quy luật của nó, đây là con dao hai lưỡi, nhiệm vụ truy nã có thể dùng quy luật mà trước khi cậu tìm ra được, lấy ra làm cái bẫy cho nhiệm vụ tiếp theo, dùng nó để mê hoặc lòng cậu.
Dựa theo nhiệm vụ sơ cấp mà cậu vừa trải qua đấy, theo lẽ thường thì nhìn từ bất kỳ phương diện nào Vương Lực cũng đều là quỷ, thế nhưng hắn ta lại trở thành cái bẫy lớn nhất của nhiệm vụ, còn câu nói về thuyết duy tâm kia lại trở thành điểm mấu chốt để vượt qua nhiệm vụ lần này.
Vào lúc bình thường nói những lời ấy thì tất nhiên là không ai tin, dù sao trong nhận thức của chúng ta, quỷ chính là sản vật của chủ nghĩa duy tâm. Nhưng sự thật lại chính là, nhắc nhở lớn nhất lại chính là cái bẫy, những lời tưởng qua vô nghĩa lại thành chìa khóa để mở nhiệm vụ.”
Lúc Vương Lâm nói chuyện, tuy rằng Trương Phong Vũ không muốn hồi tưởng chuyện xảy ra lúc trước, nhưng hắn vẫn không nhịn được dựa theo lời Vương Lâm hồi tưởng lại. Trải qua quá trình phân tích, điểm khó khăn trong nhiệm vụ đó dần dần trở nên rõ rang.
Vương Lâm thấy Trương Phong Vũ cúi đầu trầm tư, trong lòng hắn ta không khỏi sinh ra chút cảm giác vui mừng, hắn không sợ người mới hỏi nhiều, chỉ sợ người mới không hỏi câu nào mà chỉ ngồi tại đại sảnh kêu la tất cả những thứ này là ảo giác. Ấn tượng của Trương Phong Vũ để lại cho Vương Lâm chính là viên ngọc sáng trong đống bùn nát, là người có tố chất tâm lý vững vàng nhất trong đám người.
“Nếu như nhiệm vụ đó của cậu, bản thể của quỷ chính là Vương Lực thì lời nói về chủ nghĩa duy tâm phía trước mà cậu cho là manh mối lại chính là bẫy rập.
Loading...
Sau này khi cậu trải qua loại nhiệm vụ giống như vậy, cậu cho rằng đó chính là điểm chung của nhiệm vụ, nắm giữ được quy luật của nhiệm vụ, khi cậu tràn đầy tự tin đi lựa chọn, vậy thì thứ chờ đợi cậu chính là hiện thực vô cùng tàn khốc.”
Sau khi Trương Phong Vũ nghe xong thì nghĩ lại mà sợ, quả thật đúng như lời Vương Lâm nói, nhiệm vụ lúc trước hắn trải qua, nếu như biến toàn bộ manh mối thành bẫy rập, vậy thì câu nhắc nhở mà hắn xem như quan trọng nhất lại biến thành một thứ râu ria.
Sau khi nghĩ thông, Trương Phong Vũ thở dài một hơi, thầm than bản thân thật sự may mắn! Chút khinh thường với nhiệm vụ ban nãy cũng lập tức bị dập tắt.
Hắn đột nhiên cảm thấy mấy người Vương Lâm thật sự quá lợi hại, thế mà có thể sống sót qua nhiều nhiệm vụ như vậy. Hắn mới chỉ trải qua một nhiệm vụ sơ cấp, có thể nói là nhiệm vụ đơn giản nhất, thế mà cũng suýt chút bị giết. Mà những thứ đã từng xảy ra trong nhiệm vụ kia hắn vẫn không thể nào quên được.
“Anh Vương, anh làm bao nhiêu nhiệm vụ rồi?”
“Mười chín cái!” Vương Lâm lạnh nhạt đáp.
Câu trả lời của Vương Lâm khiến Trương Phong Vũ bội phục từ tận đáy lòng, hắn gật đầu cũng không nói gì thêm, bởi vì hắn thật sự rất khó nói ra lời hâm mộ hoặc lời khen, bơi vì những lời này đối với Vương Lâm không khác gì một loại vũ nhục.
“Mười chín nhiệm vụ nha, nói ra thì rất ít, nhưng lại khiến tôi có cảm giác như đã trải qua một thế kỷ.”
Vương Lâm thổn thức không thôi, một bàn tay lực lưỡng vỗ lên vai Trương Phong Vũ, một đánh này khiến cho hắn lập tức chấn động toàn thân.
“Phong Vũ, cậu phải tin vào bản thân, sống qua vài lần nhiệm vụ chỉ là một quá trình mà thôi, thứ chúng ta theo đuổi chính là 100 điểm sinh mệnh, chỉ cần niềm tin đủ vững, chúng ta nhất định có thể sống sót. Còn lại cậu phải nhớ kỹ một điều, người dính phải nguyền rủa chính là người bất hạnh nhất trên đời này, nếu có thể giúp được ai thì cứ giúp, nếu không có vậy thì cũng đừng hại bọn họ, người có thể đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn cũng là bởi vì chúng ta có nhân tính!”
Lời này của Vương Lâm khiến Trương Phong Vũ hơi khó hiểu, xong cũng đồng thời khiến hắn hy vọng không thôi. Còn buổi nói chuyện ngày hôm nay của Vương Lâm, cũng trở thành quy tắc làm người ngày sau của Trương Phong Vũ, đương nhiên ý nghĩa của những lời này ngày sau hắn mới có thể hiểu được. Sau khi an ủi Trương Phong Vũ hồi lâu, Vương Lâm cũng cảm thấy không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ thấy hắn ta uyển chuyển nói: