Chương 22: Giá trị sinh mệnh (2)
Trương Phong Vũ nghĩ, nếu như hắn không thích xem kinh dị thì cũng sẽ không cầm lấy tờ poster, vậy thì cũng sẽ không rơi vào nguyền rủa, hiện tại hắn cực kỳ hối hận. Vương Lâm nghe được lời Trương Phong Vũ nói thì cười khổ một tiếng, nói:
“Người tới nơi này đều là người bình thường, cũng không hề làm chuyện xấu xa gì, nguyền rủa này có lẽ là trò chơi Tử Thần hoặc là trò chơi khủng bố đi, cho nên phương pháp chọn người cũng là khác nhau, không ai biết nguyền rủa này rốt cuộc là thứ gì, chuyện chúng ta có thể làm chính là chấp nhận đi hoàn thành nhiệm vụ. Một khi bị nguyền rủa lựa chọn, cho dù cậu không cầm tờ poster, cậu không đi xem phim thì Lệnh Truy Nã Khủng Bố cũng sẽ lấy hình thức khác tiếp cận cậu, ví dụ như giấy trong nhà WC, hay là bìa tạp chí, tất cả những thứ đó không phải nói muốn tránh là tránh được. Cậu cũng có thể hiểu là không phải cậu chọn phải nguyền rủa, mà là nguyền rủa lựa chọn cậu!”
“À, tôi, tôi biết rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm gương mặt Trương Phong Vũ xám như tro tàn, Vương Lâm cũng hiểu được phần nào, hắn ta vỗ vỗ bả vai Trương Phong Vũ có ý muốn an ủi, hắn ta cũng đã từng trải qua cảm giác này, hắn cũng hiểu một bước này chắc chắn cũng phải vượt qua, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, người ngoài có thể khai thông, nhưng muốn thay đổi tư tưởng thì chỉ có chính mình.
Trương Phong Vũ duỗi tay túm chặt lấy bàn tay Vương Lâm đặt trên vai mình, giọng nói có hơi run rẩy: “Trước khi hoàn thành nhiệm vụ tôi có thể trở về nhà không?”
Vương Lâm gật đầu mìm cười nói: “Có thể, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ba lần, cậu sẽ có tư cách mở ra hệ thống thương thành, có thể dung giá trị sinh mệnh đổi lại thời gian sống ở hiện thực, cố lên Phong Vũ, mặc kệ sau này có khó khan cỡ nào, nhưng chỉ cần chúng ta có dũng khí và quyết tâm sống tới cuối cùng, vậy thì chúng ta nhất định sẽ sống sót, nếu như thế giới này thực sự có Tử Thần, mạng của chúng ta dù sao cũng không thoát tay ngài ấy!”
Nhìn ánh mắt vô ngần kiên định của Vương Lâm, sự sợ hãi trong lòng Trương Phong Vũ bị ánh mắt ấy đánh tan rất nhiều, sự cảm kích đến từ tận đáy lòng, hắn nói:
“Anh Vương, cảm ơn anh!”
Sau khi nhìn thấy tình hình của Trương Phong Vũ đã tốt hơn, Vương Lâm bắt đầu dò hỏi chút chuyện liên quan tới nhiệm vụ sơ cấp hắn vừa trải qua. Đối với sự dò hỏi ấy, Trương Phong Vũ cũng là biết gì nói đó, hắn nói cho Vương Lâm chuyện đám người Triệu Tinh Lan gặp phải, còn có cả lời nhắc nhở, không chút dấu giếm. Bốn người còn lại cũng có thể nghe được lời Trương Phong Vũ nói rõ ràng.
Loading...
Mấy người Vương Lâm sau khi nghe Trương Phong Vũ nói xong thì bắt đầu ngồi thảo luận ầm ĩ, đối với hành động này của mấy người, Trương Phong Vũ mờ mịt không hiểu.
“Anh Vương, không phải là nhiệm vụ này đã trôi qua hay sao, nhìn bộ dạng để ý của mọi người như vậy, chẳng lẽ sau này sẽ được gặp lại loại nhiệm vụ như vậy sao?”
Không chờ Vương Lâm mở miệng trả lời, Trương Phong ngồi một bên bắn nửa điếu đang hút dở trong miệng về phía Trương Phong Vũ, tiếp đó bày ra vẻ mặt khó chịu về phía hắn mắng:
“Mẹ mày thì biết cái gì! Lời cảnh cáo lúc trước của tao mày quên sạch rồi à!”
“Con mẹ mày! Mày ăn phải cứt à, tao nhớ là tao còn chưa chọc phải mày!”
Trương Phong Vũ vốn không phải quả hồng mềm, mà cho dù hắn là một quả hồng mềm thì đối mặt với Trương Phong lâu như vậy cũng sẽ bùng nổ, lần này Trương Phong Vũ không nhịn nữa, hắn đã nghĩ kỹ rồi, dù sao ở trong căn cứ nếu bị thương cũng sẽ được khôi phục lại hoàn toàn, đương nhiên hắn sẽ không còn sợ hãi, hai mắt hắn lập lòe lửa giận, tiếp đó hắn đứng lên!
Nhìn thấy Trương Phong Vũ đứng lên, Trương Phong ngồi một bên cũng đứng dậy, ngay vào lúc hai người rơi vào trạng thái chạm là nổ thì một giọng nói bén nhọn vang lên:
“Trương Phong cậu đủ chưa hả!”
Người nói chuyện lần này cũng chính là cô gái lần trước, nhìn thấy cô, hai mắt Trương Phong Vũ sang lên, Trương Phong nhìn thoáng qua, vẻ phẫn nộ trên gương mặt được đè nén giữ dội, cuối cùng cũng bị hắn ta áp chế xuống đáy lòng. Trương Phong Vũ nhìn ra được, Trương Phong có vẻ rất kiêng kỵ cô gái ấy, có lẽ Trương Phong cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt một kẻ tay mơ như Trương Phong Vũ, cho nên vẫn đáp lại lời cô:
“Lý Toàn, sao cô toàn mở miệng vì tên tay mơ này vậy! Cô đã quên chuyện lần trước rồi sao! Đối với người như chúng ta mà nói thì tay mơ chính là sự trói buộc! Nếu không thể giết chết bọn họ, vậy thì phải biến bọn nó thành kẻ ngu biết nghe lời!”
P/s: Bộ này mình dịch cẩn thận hết mức có thể nên chương ra không được nhanh, nếu thấy mình dịch dễ đọc hay còn chỗ nào khó hiểu thì hãy để lại 1 bình luận góp ý để mình cải thiện dần nha. Mong được đẩy Kim Phiếu ạ. Hic