Chương 4: Thông báo tuyển dụng (1)
Tim Đới Lâm đập thình thịch, đồng thời . . . Hai mắt anh lại càng ngày càng đau.
Cuối cùng. . .
"Bá. . . sĩ. . . âm?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng rõ ràng.
Nhưng bây giờ mình đã không còn ở trong phòng.
"Bá, bá sĩ âm! Tôi, đang tìm con . . . trai. . . tôi . . ."
Giọng nói càng ngày càng gần hơn.
Đới Lâm không hiểu, anh đã không ở trong phòng, nhưng những lời vừa rồi mà ông lão nói lại vẫn giống y như như trước!
"Vậy . . . Tôi . . . Đi chỗ khác. . . Tìm . . . Tìm xem sao. . ."
Loading...
Giọng nói và ngữ điệu kia dần dần trở nên âm trầm . . .
Đới Lâm chỉ cảm thấy như hít phải một luồng khí lạnh.
Lời nguyền ma quái . . .
Chẳng lẽ tin nhắn kia. . .vậy mà là sự thật sao?
Anh lập tức kết thúc cuộc gọi, vội vàng chạy vào trong cửa thoát hiểm!
Bây giờ có phải người bệnh đã không còn nằm ở trên giường bệnh nữa đúng không?
Nhưng vào lúc này, vậy mà, sau lưng Đới Lâm lại truyền đến tiếng bước chân!
Tiếng bước chân kia, rõ ràng nghe thì thấy đi rất chậm, nhưng âm thanh lại càng ngày càng gần!
"Con . . . trai. . . tôi . . . đâu . . ."
Quan trọng là . . . dù Đới Lâm có chạy thế nào thì cũng không thể chạy được đến bậc thang của cửa thoát hiểm!
Cuối cùng. . .
Anh cảm thấy sau gáy mình đang bị một đôi tay giữ chặt lấy!
Sau đó Đới Lâm không thể chạy về phía trước được nữa, mặt anh cũng từ từ bị ép buộc quay lại phía sau. . .
Lúc này, ý chí sinh tồn của Đới Lâm đã đạt đến đỉnh điểm!
Cùng lúc đó, hai mắt của anh đột nhiên trợn trừng, đồng thời anh cảm giác được trong đầu như muốn nổ tung, bên trong xuất hiện hai cái không gian to lớn sâu hút.
Đôi mắt anh như biến thành hai lỗ đen cực lớn, một lực hút mãnh liệt bỗng xuất hiện!
Sau đó . . .
Trong hành lang cũng chỉ còn lại một mình Đới Lâm.
Nhưng mà trên cổ của anh lưu lại dấu vết có chút mờ nhạt của hai bàn tay bóp lấy cổ của anh!
Đó là . . .của “cái kia”. . . đã trốn thoát sao?
Sau đó, dấu vết bàn tay kia cũng hoàn toàn tan biến . . .
Trong đầu Đới Lâm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh hai bàn tay bị chặt đứt bên trong không gian đen tối đó!
Chuyện này giống như là . . .
Có liên quan đến mắt phải của anh?
Hai bàn tay này là một điều kinh khủng ở trong mắt anh, sao lại có thể khiến chúng đứt lìa như vậy?
Trong lúc nghĩ về đôi bàn tay bị đứt lìa kia, màu đen bên trong mắt phải của nh cũng từ từ tiêu tán, giống như là thức ăn trong dạ dày bị axit phân hủy vậy. Sau đó, trong đầu anh bỗng xuất hiện một số thông tin.
Đôi bàn tay bị cắt đứt này đã bị anh hấp thu? Mà những tin tức anh nhận được là . . .
Ngay sau đó, cơ thể của Đới Lâm lại tan biến . . . Từng chút một!
Bên trong căn phòng bao trùm một màu trắng.
Phía sau cái bàn có ba người đang ngồi đó.
Phía trước bàn có khoảng mười mấy chiếc ghế không tựa.
Ba người kia, tất cả đều mặc áo blue trắng dành cho bác sĩ.
Người ngồi ở giữa, là một anh chàng còn khá trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú.
Hai người ngồi bên cạnh là một nam một nữ.
Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nói:
“Từ trước đến nay, những ứng viên có đôi mắt bị Viện trưởng cấy vật bị nguyền rủa vào đều chưa có một ai còn sống sót sau quá trình tuyển dụng! Người này chắc chắn đang ẩn chứa thiên phú đáng kinh ngạc.”
“Thiên phú cũng chỉ là thiên phú mà thôi.”
Người con gái ở bên cạnh nói:
“Còn phải xem vận mệnh của anh ta nữa.”
Đúng lúc này, một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ!
Không ngờ chính là Đới Lâm!
“Chúc mừng anh, bác sĩ Đới Lâm.”
Lúc này, Đới Lâm lại vô cùng bình tĩnh, hỏi:
“Các người là . . . Ai?”
Người đàn ông trẻ tuổi đáp:
“Đầu tiên, để tôi giải thích cho anh hai chuyện. Thứ nhất: Anh đã vượt qua thông báo tuyển dụng bệnh viện Số 444 của chúng tôi, hơn nữa anh còn là người duy nhất còn sống sau thông báo tuyển dụng của quý này. Bắt đầu từ bây giờ anh chính là bác sĩ thực tập của viện chúng tôi, cho dù anh có đồng ý hay không thì cũng không thể chống lại, giống như cách chúng tôi được tuyển chọn trước đây. Thứ hai: Hi vọng anh không nên oán hận chúng tôi, bởi vì năm đó chúng tôi cũng nhận được đoạn tin nhắn kia giống như anh, cũng đã trải qua thông báo tuyển dụng đáng sợ đó để đến bệnh viện này.”
Đới Lâm rất ngạc nhiên, đại não không thể nào giải thích được những lời người đàn ông trẻ tuổi này vừa nói ra.
“Nếu . . . tôi đoán không sai, tất cả những việc tôi vừa mới trải qua là một lần . . . Thông báo tuyển dụng sao?”
“Bản thân tôi cũng cảm thấy rất có lỗi về điều này. Nếu như có thể đưa ra lựa chọn, tôi chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn không có tính người như thế để làm thông báo tuyển dụng bác sĩ. Nhưng đây đều là quy định của Viện trưởng bệnh viện, tôi không thể can thiệp được. Tôi rất hiểu cho cảm giác của anh lúc này, năm đấy tôi cũng từng ngồi ở trên cái ghế đó giống như anh.”
Dịch : vietanh1766
Cầu Kim Phiếu....