Chương 14: Nằm viện (1)
Nghe đến đây, Đới Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Nhan.
“Sau đó thì sao?” Cao Hạp Nhan vẫn mặt không đổi sắc mà nhìn Lâm Nhan.
“Sau đó tôi mới phát hiện, khoảnh khắc tôi vừa tỉnh dậy, cũng là lúc xe chạy tới chỗ bị hỏng lúc trước!”
Cao Hạp Nhan đột nhiên hỏi: “Sau khi xảy ra vụ việc, cảnh sát có điều tra chưa? Nơi đó từng có người chết hay không?”
Điều này là mấu chốt, hầu như với người bệnh nào, cô ta cũng hỏi câu này.
“Không, sau này tôi cũng điều tra, nhưng nơi đó chưa từng có chuyện như vậy.”
“Cô nói tiếp đi.”
“Cuối cùng bởi vì mất tích vượt quá thời hạn quy định của pháp luật, mẹ tôi bị tuyên bố đã chết. Kể từ đó, mỗi năm cứ đến ngày nọ, bố tôi đều sẽ đến nơi từng xảy ra chuyện. Ông ấy sợ tôi nhìn cảnh nhớ người nên không chịu đưa tôi đi theo. Nhưng rồi một năm nọ, ông ấy đi rồi không trở về nữa.”
Cao Hạp Nhan nghe đến đó, hỏi: “Vậy là đến hôm nay, bố cô vẫn...”
Loading...
“Đúng vậy, không rõ tung tích.”
“Sau đó... thế nào?”
“Tôi vẫn không chịu tin bố mẹ mình đã chết, mấy năm nay tôi luôn đi tìm họ, nhưng không thu hoạch được gì...”
Lâm Nhan thầm siết chặt nắm tay.
“Một tuần trước, tôi đang ở nhà thì đột nhiên có người ở ngoài nhấn chuông. Tôi lập tức nhìn qua mắt mèo, phát hiện người đứng ngoài cửa chính là người năm đó... Tôi nhìn thấy người phụ nữ không có con ngươi kia!”
Đới Lâm cảm thấy khó mà tưởng tượng: “Nhiều năm như vậy, mà cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của người phụ nữ đó sao?”
“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy khó tin... Mà lúc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là sau khi bố mẹ tôi bị cô ta đưa đi, cô ta tới tìm tôi... Khi ấy tôi chỉ có thể cầm vũ khí canh cửa, nhưng chuông cửa chỉ kêu mấy chục giây thì không kêu nữa. Tiếp theo tôi nhìn qua mắt mèo, cô ta đã biến mất rồi.”
Cao Hạp Nhan truy hỏi: “Cô ta chỉ xuất hiện lúc đó thôi à?”
“Lúc sau tôi không dám ở nhà nữa, mà dọn đến đơn vị mình ở, đồng thời đến chùa miếu xin lá bùa bình an. Nhưng kể từ đêm qua, tôi đi ngoài đường mà cứ cảm thấy có người đi theo sau lưng mình, thường xuyên mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân!”
Đới Lâm tiếp tục hí hoáy ghi lại bệnh sử của cô.
“Kế tiếp, tôi phát hiện mình cứ đi tới những nơi vắng vẻ hoặc cực kỳ yên lặng một cách khó hiểu. Cho dù đến nơi náo nhiệt đi nữa, nơi đó cũng lập tức trở nên vắng như chùa bà Đanh!”
Nói đến đây, Lâm Nhan lại nhìn thoáng qua phía sau theo bản năng rồi mới quay đầu lại kể tiếp.
“Sau đó tôi tới cổng công ty bảo hiểm thì gặp anh bác sĩ này, anh ta cho tôi danh thiếp của cô...”
Cao Hạp Nhan nhìn sang Đới Lâm, hỏi: “Trước đó hai người từng gặp nhau à?”
“Ừm.” Đới Lâm nói: “Tôi đưa danh thiếp của cô cho cô ấy.”
Cao Hạp Nhan có vẻ bất ngờ, sau đó cô ta nói với Lâm Nhan: “Cô Lâm à, trước tiên tôi phải nói rõ với cô điều này, hãy ném mấy lá bùa bình an kia đi. Cô chọn bệnh viện chúng tôi mới là cách làm chính xác nhất.”
“Vậy sao bác sĩ? Cô có thể kê đơn thuốc cho tôi không? Thuốc Đông y? Hay là thuốc Tây?”
“Không có thuốc nào chữa được sự kiện quỷ quái.”
“Hả? Nhưng có người bệnh ở ngoài kia nói là cô sẽ kê đơn thuốc...”
“Cái mà ông ta nói... không phải thuốc uống, mà là vật bị nguyền rủa. Đương nhiên, nó cũng có tác dụng phụ giống như thuốc uống. Chẳng qua hai mươi năm rồi... tôi không dám chắc đối phương có phải oan hồn không, nghe cô miêu tả như vậy, tôi vẫn chưa thể chẩn đoán ra bệnh. Thế này đi, trước tiên tôi kiểm tra một lượt cho cô.”
Ngay sau đó, Cao Hạp Nhan cầm ống nghe lên, ấn một đầu lên ngực Lâm Nhan.
Cao Hạp Nhan đeo ống nghe, trước tiên cô ta nghi ngờ, kế tiếp trở nên ngạc nhiên, sau đó thì vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.
Đới Lâm đã ngồi trong phòng khám với Cao Hạp Nhan suốt cả ngày hôm nay, thấy nhiều cũng không lạ gì.
Rất lâu sau, Cao Hạp Nhan đặt ống nghe xuống, để sang bên cạnh.
“Sao hả bác sĩ? Tôi có cần kiểm tra thêm bước nào nữa không?”
“Hiện giờ khoa Bắn hồn đã tan làm, đợi ngày mai cô đến đó kiểm tra vậy. Xét thấy trường hợp của cô khá khẩn cấp, tôi sẽ xử lý thủ tục nhập viện cho cô ngay.”
“Hiện giờ phải nằm viện sao? Vậy ở đây có an toàn không? Nữ quỷ kia sẽ không có cách nào tìm đến tôi chứ?”
“Xin lỗi cô, bệnh viện không có năng lực cản quỷ.” Đới Lâm bất đắc dĩ nói: “Nhưng trong thời gian cô nằm viện, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cô ở mức cao nhất.”
Cao Hạp Nhan nói tiếp: “Bệnh viện chúng tôi sẽ căn cứ vào việc kiểm tra chi tiết hơn vào ngày mai, để xác định xem có nên phẫu thuật cho cô hay không.”
“Phẫu... phẫu thuật?”
“Trước hết cô đừng có suy nghĩ nặng nề quá... Tuy phải cắt bỏ lời nguyền, nhưng sau cuộc phẫu thuật, phải xét nghiệm lời nguyền đó, xem bản chất nó thế nào thì mới có thể chẩn đoán chính xác.”