Chương 11: Lấy số và xe cứu thương (1)
Mặt trời lặn ở phía Tây... bóng đêm lại cai trị vùng đất này.
Cô gái nọ cầm danh thiếp đi tới quảng trường ở trung tâm thành phố W.
Tại quảng trường này, một năm 365 ngày, lúc nào cũng có một nhóm người già nhảy múa khiêu vũ ở đây.
Nhưng hôm nay lại không có một người, thậm chí những chú mèo hoang luôn lưu luyến nơi này cũng chẳng thấy bóng đâu.
Cô gái càng thêm hoảng sợ... Bây giờ cho dù cô ta đi đến đâu, nơi đó cũng trở nên trống vắng, rõ ràng đang đi trên đường lớn, vậy mà không hiểu sao lại tiến vào đường hẹp quanh co.
Sau đó... có tiếng bước chân quỷ quái vang lên sau lưng cô ta!
Ngay lập tức... cô gái lấy tấm danh thiếp kia ra.
Trên tấm danh thiếp, dưới dòng “Bệnh viện 444” có một hàng chữ nhỏ: “Người nào cầm chắc tấm danh thiếp này, gọi số điện thoại 44444444 là có thể tiến hành lấy số thứ tự và đặt hẹn. Nếu chưa cầm chắc mà gọi, số điện thoại sẽ biểu hiện là không tồn tại.”
Giờ phút này, cô gái nắm chặt tấm danh thiếp, xem nó như cọng rơm cuối cùng cứu mạng mình.
Loading...
Ngay sau đó, cô ấy run rẩy cầm di động, nhanh chóng gọi số điện thoại kia.
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng là kết nối.
Có tiếng người vang lên trong điện thoại.
“Bệnh viện số 444... phòng khám bệnh.”
Giọng nói kia không nhanh không chậm, chẳng thể nghe ra sắc thái biểu cảm nào.
Cô gái lật lại tấm danh thiếp, nhìn chữ nhỏ chi chít bên trên và nói: “Tôi, tôi là Lâm Nhan, có thể đăng ký khoa Oan hồn... phòng khám của bác sĩ Cao Hạp Nhan không? Tôi có danh thiếp của cô ấy, trên đây viết là có thể gọi điện trực tiếp cho bệnh viện để lấy số thứ tự.”
“Được chứ, vừa khéo đêm nay bác sĩ Cao có khám bệnh.”
Sau đó, giọng nói kia tiếp tục nói: “Phí khám bệnh là nửa tiếng tuổi thọ, trong vòng hai giờ sẽ trừ chi phí, chỉ cần người bệnh đồng ý là được. Cô nói một câu đồng ý, chúng tôi sẽ tiến hành trừ phí ngay, đồng thời sẽ bảo xe chuyên dụng đón cô đến bệnh viện.”
Phí khám bệnh là tuổi thọ? Nói một câu là có thể trừ đi nửa tiếng tuổi thọ của mình ư?
“Cô, cô không nói đùa chứ? Nói cách khác, tôi sẽ giảm thọ sao?”
“Đúng vậy, giảm thọ một tiếng.”
“Làm sao các người biết tuổi thọ tôi đến đâu?”
“Đương nhiên điều kiện trước hết để tính toán tuổi thọ, đó là cô không gặp phải hiện tượng quỷ quái, còn cụ thể bao nhiêu thì chỉ có viện trưởng biết. Cô cũng có thể nhờ người nhà trả thay, nếu như không thể quyết định ngay tức thì, có thể cân nhắc trước cũng được, xong xuôi thì hẵng gọi đến số này.”
Lâm Nhan nhìn xung quanh, cô ấy dám chắc nếu mình cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ của mình sẽ lùi dần về 0.
“Được... được, tôi đồng ý.”
Vừa dứt câu, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Trong phút chốc, Lâm Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng vang, luồng sáng từ đâu đột ngột chiếu về phía này. Cô ấy quay đầu nhìn lại thì ngạc nhiên phát hiện một chiếc xe cứu thương đang lao thẳng tới!
Ngay sau đó... Lâm Nhan lại phát hiện mình ngồi trên xe cứu thương cơ!
Trên xe không có ai khác, ghế trước cũng không có tài xế.
Tốc độ của xe cứu thương nhanh đến kinh người, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt... cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ người đi đường hay xe cộ nào ở bên ngoài, mọi thứ dần dần hóa thành bóng tối sâu thẳm.
Lâm Nhan trợn mắt, cô ấy lập tức nhận ra có điều không ổn, bởi vì xe cứu thương này chưa từng rẽ sang khúc nào, nó cứ luôn chạy thẳng. Với địa hình xung quanh quảng trường, chuyện này hoàn toàn không thể nào!
Không biết qua bao lâu...
Cuối cùng xe cứu thương đã dừng lại.
Cửa xe từ từ mở ra.
Bên ngoài... không ngờ lại là một màu trắng toát, trái ngược với màu đen kịt vừa rồi.
Lâm Nhan đi xuống.
Sau đó cô ấy phát hiện mình đang đứng trên hành lang dài trắng toát của bệnh viện.
Lâm Nhan ngoảnh đầu nhìn, chiếc xe cứu thương kia đã biến mất từ lúc nào.
Cô ấy cố giữ bình tĩnh mà quan sát bốn phía.
Hành lang này... nơi đâu cũng là sắc trắng, mặt đất và tường như thể vừa được chà kỹ, sạch đến mức có thể phản chiếu hình bóng người ta, không khác gì môi trường vô khuẩn.
Lâm Nhan lập tức đưa mắt nhìn quầy y tá ở phía trước, trên quầy in chữ “khoa Oan hồn”.
Cô ấy đi từng bước qua đó, có hai y tá đang ngồi ngay ngắn trước quầy.
Hai y tá này, một cô dong dỏng cao gầy, một cô có khuôn mặt tròn, nhưng sắc mặt hai người đều cực kỳ tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, chẳng hề có sức sống, khiến người ta có cảm giác như trên người họ tản ra âm khí dày đặc.
Dịch : vietanh1766 (liệt dương thiếu gia)
Độc giả yêu quý có kim phiếu thì quăng cho truyện nhé, không cần 1 cục to đùng đâu, mỗi tuần có quăng là được, mặt truyện sẽ được xuất hiệp trên top và tạo động lực cho dịch giả bạo chương và ra chương nhanh hơn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!