“Ầm… ầm…”
“Há… há…” Đội Hải Dương vẫn còn vui mừng sau khi chiếm được Tháp Cứ Điểm.
“Ầm… ầm…”
“Chuyện gì vậy ta? Sao cứ nghe mấy âm thanh kì lạ vậy ta?” Một thành viên nữ lên tiếng.
“Điều đó không quan trọng… Quan trọng là chúng ta đã có Tháp Cứ Điểm haha…” Một tên khác tổ lái.
“Ừm. Bây giờ chúng ta nên nhân lúc trời còn tối để xơi tái mấy đội còn lại luôn đi nào!!” Một tên khác nữa bảo.
“Hãy mang Bọ Cạp Băng đi…”
“Ầm… ầm… ầm!!” Âm thanh kia ngay càng to hơn. Chứng tỏ nguồn phát đang ở rất gần.
“Uầy… chuyện gì thế nhỉ?” Vẫn là cô nàng lúc đầu nói. Trông mặt cô có vẻ lo lắng.
“Ta nói rồi… Điều đó không quan… ơ… Cái… cái gì thế kia…”
Loading...
“Đâu? Ơ… củ lạc giòn tan…”
“Chuyện gì thế này…?”
Toàn đội Hải Dương trợn mắt ngạc nhiên. Ngay trước mắt họ lúc này cũng chính là khung cảnh mà Đăng Quang và Thu Thúy thấy lúc nãy. Hàng trăm con ma thú đang đổ xô chạy. Vì vị trí họ đứng khá cao nên họ có thể thấy toàn cảnh sự hỗn loạn của đám ma thú. Thật chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Lũ ma thú nhanh chóng đi lên đồi bằng một con đường nằm bên cạnh. Chúng điên cuồng chạy thẳng vào đội Hải Dương.
“Bọ Cạp Băng! Mau giúp bọn ta!!” Đội Hải Dương lập tức thả Bọ Cạp Băng trong chiếc lon chứa ra. Ngay lập tức, một con bò sát màu xanh xuất hiện, xung quanh nó là không khí lạnh cực độ.
“Bọ Cạp Băng, xử chúng!!!!!”
Ngay lập tức, Bọ Cạp Băng phóng ra một cơn gió lạnh từ hai chiếc càng của nó đến lũ ma thú kia.
“Vù… vù…” Làn gió lạnh thổi qua lũ ma thú. Chỉ trong vài giây, bọn chúng lập tức bị thổi bay. Một vài con trụ lại được thì bị cơn gió lạnh ấy đóng băng.
Và rồi khung cảnh hỗn loạn kết thúc, để lại đó là những con ma thú bị đóng băng, đứng bất động tại chỗ. Những con ma thú vẫn còn di chuyển được liền chuyển hướng chạy của mình.
“Haha, Bọ Cạp Băng quả là nhất… Cơ mà lạnh quá!!!”
“Gràoooooooooooooooo…” Một âm thanh kinh khủng hướng về đội Hải Dương.
“Gì nữa đây?”
“Ầm… ầm… ầm…” Những tiếng động thật to kèm theo sự rung chuyển của mặt đất từ nhẹ đến mạnh.
“Cái gì thế này??” Đội Hải Dương ngơ ngác nhìn nhau.
“Ầm… ầm… ầm!!” Âm thanh ngày một rõ hơn, nó giống như một thứ gì đó rất to đang bước đi vậy.
Không! Nhịp độ này rất nhanh… có thể “thứ đó” không bước mà là chạy hoặc cũng có thể là nhảy.
“Khoan đã… Thứ kia là gì vậy??” Một thành viên chỉ tay về một bóng đen khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.
“Uh? Thứ đó??? Là gì vậy??”
“Ầm!”
Bóng đen khổng lồ kia đáp xuống đất. Sau đó nó tiếp tục nhảy về phía của đội Hải Dương. Chỉ một bước nhảy nó đã đến được ngay sát ngọn đồi.
“Cái… Chuyện điên rồ gì thế này??”
Dưới ánh trăng sáng, đội Hải Dương có thể nhìn thấy rõ bóng đen kia là thứ gì. Nó có một khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Khắp cơ thể nó toàn lông lá. Hai cánh tay của nó to, khỏe, trông như sẵn sàng đập nát mọi thứ.
Nếu hỏi nó giống con gì nhất, ắt hẳn câu trả lời sẽ là một con– khỉ đột.
“Chuyện gì vậy?? Sao lại có con khỉ này ở…”
“Gràooooooooo!!!!”
Con khỉ đột hét một tiếng thật lớn. Chỉ một tiếng thét của nó thôi cũng đủ làm mọi thứ rung chuyển. Cây cối run sợ, ngã rạp hết xuống. Con người thì khóc thét vì sự đáng sợ của nó. Nhưng vẫn còn một thứ vẫn có thể đứng vững trước uy áp từ tiếng thét kia, đó chính là Bọ Cạp Băng.
Khỉ đột nhìn Bọ Cạp Băng với ánh mắt vô cùng giận dữ. Nó liền nhảy lên ngọn đồi và đứng đối diện với Bọ Cạp Băng.
“Cái quái gì thế??”
“Con quái vật này chui đâu ra vậy??”
Ở quảng trường Lung Linh, rất nhiều khán giả đang thắc mắc lý do vì sao xuất hiện con khỉ đột kia. Một số người lại tỏ ra thích thú, có lẽ họ đang mong chờ điều gì đỏ giữa hai con ma thú khủng kia.
“Tại sao mấy con ma thú kia chạy ào ạt thế. Rồi tại sao lại xuất hiện con khỉ đó vậy?” Quốc Vinh xoa cằm suy nghĩ.
“Hmmm, hình như con đó là Ma Hầu Hiếu Chiến?” Hoài Nam bên cạnh lên tiếng.
“Thì sao?”
“Nếu như vậy thì rõ rồi. Ma Hầu Hiếu Chiến, đúng như cái tên, nó là một con khỉ đột vô cùng hiếu chiến, sở thích của nó là đánh nhau với những kẻ địch mạnh. Có lẽ nó bị thu hút bởi sức mạnh của Bọ Cạp Băng nên đến đây. Và trong lúc di chuyển, nó đã vô tình làm các ma thú khác hoảng loạn, dẫn đến cảnh lúc nãy.”
“Oh… Ra là vậy!!” Quốc Vinh gật gù trước những điều Hoài Nam nói. Quả thật những điều tên đó nói hoàn toàn đúng. Ma Hầu đến đây là vì nó cảm nhận được sức mạnh của Bọ Cạp Băng, bản năng hiếu chiến của nó trỗi dậy, thôi thúc ước muốn đánh bại đối thủ mạnh kia.
“Bọ Cạp Băng! Xử nó cho bọn ta!” Đội Hải Dương ra lệnh cho Bọ Cạp Băng. Nhưng có lẽ không cần ra lệnh, Bọ Cạp Băng cũng đã sẵn sàng đánh với Ma Hầu.
“Gràooooooo!” Ma Hầu vỗ ngực liên hồi, ra vẻ khiêu khích.
“Krétttttttttt!” Bọ Cạp Băng liền đáp lại bằng cách mài nhẹ chiếc đuôi lên lớp giáp của mình, tạo ra âm thanh chói tai để đáp trả.
Hai con ma thú này thực lực đều ngang nhau (cấp 7) vì vậy nên khó biết được ai sẽ là người chiến thắng nếu chúng đánh nhau.
Sau một hồi hăm he, Ma Hầu lập tức lao đến Bọ Cạp Băng. Tay nó nắm chặt lại, vung một đấm cực mạnh.
Bọ Cạp Băng vẫn bình tĩnh đứng yên, nó tạo ra một luồng gió cực lạnh giống lúc nãy, chỉ khác là uy lực lần này mạnh gấp đôi lần trước.
“Gràooooo!!” Tuy nhiên luồng gió kia chẳng hề hần gì với Ma Hầu vì nó đã nhanh chóng tạo ra một chiếc l-ng hồn lực bảo vệ mình.
Và thế là Ma Hầu vẫn tiếp tục lao đến vung đấm. Nắm đấm của nó vun vút hướng đến Bọ Cạp Băng. Thế nhưng Bọ Cạp Băng đã nhanh chóng lùi về, khiến Ma Hầu đấm hụt. Cùng lúc đó, chiếc đuôi, vũ khí lợi hại của Bọ Cạp Băng phóng ra chất lỏng đóng băng nhắm vào mắt của Ma Hầu.
Ma hầu phản ứng rất nhanh, nó liền đưa một tay ngang mặt để chắn đòn. Cánh tay bị dính chất lỏng kia liền bị đóng băng lại, tuy nhiên điều đó cũng chẳng là gì với Ma Hầu. Nó nhanh chóng vung cánh tay vừa bị đóng băng xuống Bọ Cạp Băng.
“Ầm!” Một cú đánh cực mạnh khiến ai xem cũng phải rùng mình. Thế nhưng Bọ Cạp Băng vẫn trụ vững nhờ lớp giáp vô cùng cứng cáp của mình. Nhân cơ hội Ma Hầu vừa tung đòn, chưa kịp quay về thủ, Bọ Cạp Băng lập tức phóng đuôi đâm vào bả vai của Ma Hầu một cú. Chiếc đuôi xuyên qua lớp da cứng, đẩy kịch độc đóng băng vào trong khiến máu huyết của Ma Hầu khó lưu thông qua đó. Ngay lập tức, cánh tay của Ma Hầu tê dại.
Ma Hầu đương nhiên không dễ để yên, nó lập tức dùng cánh tay còn lại nắm lấy đuôi Bọ Cạp Băng, cố rút thứ đó ra khỏi vai nó.
Bọ Cạp Băng vẫn cố gắng giữ chiếc đuôi ghim vào cơ thể Ma Hầu. Chỉ cần giữ lâu một chút nữa, nó sẽ khiến cơ thể Ma Hầu hoàn toàn đóng băng.
“Gràoooo!” Ma hầu gào lên một tiếng và rút chiếc đuôi của Bọ Cạp Băng ra khỏi người mình. Sau đó nó nắm chặt đuôi Bọ Cạp Băng và xoay vòng cả cơ thể. Rồi nó thả tay cho Bọ Cạp Băng văng ra thật xa.
“Ầm… ầm!!” Bọ Cạp Băng ngả xuống, cày nát một mảng rừng.