“Em gái của ngươi đã bị bắt, nếu còn lo cho mạng sống của nó thì ngày mai ngươi bắt buộc không được tham gia cuộc thi.”
Hồng Diễm đọc xong liền để tờ giấy xuống. Nàng quay lại nhìn mọi người. Ai cũng im lặng, không nói gì cả. Đặc biệt là Thất Hứa. Hắn ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt vào nhau, khuôn mặt đầy buồn rầu và lo lắng.
Đứa em gái mà hắn yêu thương, Bách Huệ, giờ đang bị bắt cóc. Thử hỏi sao hắn không lo cho được.
“Chậc… tất cả là tại ta… tại ta mà Bách Huệ mới bị bắt… ta hại em ấy rồi” Thất Hứa không ngừng đổ lỗi lên bản thân.
“Không phải lỗi của ngươi đâu. Đó là do lũ bắt cóc đê tiện kia. Không biết ai đứng sau chuyện này!” Yến Ly nói.
“Chắc chắn là do học viện Dã Thú làm rồi… làm mấy chuyện như vậy chỉ có thể là học viện Dã Thú thôi!” Hồng Diễm tức giận nói.
“Ừm, ta cũng nghĩ vậy!” Khải Minh đồng tình. Học viện Dã Thú đã từng cử người tấn công các học sinh giỏi nhất của các học viện, mục đích là để giành chiến thắng dễ dàng trong cuộc thi. Và giờ đây em gái của Thất Hứa bị bắt và hắn bị buộc không thể tham gia. Vậy còn ai đáng nghi hơn học viện Dã Thú nữa.
“Grrr… ta sẽ đi đập hết lũ học viện Dã Thú!” Thất Hứa tức giận bước đi. Công Khanh liền chạy ra can.
“Hmmm, dù cho có đúng là chúng bắt Bách Huệ nhưng ngươi có đập mấy tên của học viện Dã Thú cũng vô ích thôi. Chúng đâu có ngu mà nhận. Không những thế chúng ta sẽ bị mất quyền thi đấu vì việc đó đó và nó còn có thể gây nguy hiểm cho Bách Huệ nữa.” Công Khanh vừa cố ngăn cản bước đi của Thất Hứa vừa nói.
“Grrr, vậy giờ phải làm sao!” Thất Hứa tức giận đấm tay vào tường.
Loading...
“Hmmm trước hết đi hỏi xem có ai đáng nghi vào phòng của Bách Huệ không?” Công Khanh bình tĩnh nói.
“Ừm đúng đó! Mau hỏi mọi người xung quanh!” Khải Minh gật đầu. Hắn nói xong liền chạy đi hỏi thử những bệnh nhân xung quanh. Những người khác cũng nhanh chóng làm theo.
Thất Hứa như đã bình tĩnh lại. Hắn liền chạy đi hỏi cô ý ta hay chăm sóc cho Bách Huệ. Cô y tá đó xoa cằm rồi trả lời: “Có lẽ là không? Mà có chuyện gì vậy?”
“Chậc không ư?” Thất Hứa tức giận nói.
“Hay là hỏi bảo vệ thử?” Khải Minh nói. Mọi người nghe vậy liền đi đến phòng bảo vệ của bệnh viện. Để lại phía sau là cô y tá với khuôn mặt khó hiểu.
“Có kẻ nào đáng nghi sao?” Bảo vệ của bệnh viện xoa cằm và nói. Ông ta sau đó nói tiếp: “Đúng là có hai tên kì quặc cứ lén lén lút lút trong bệnh viện!”
“Thật sao? Chúng ở đâu rồi?” Thất Hứa nôn nóng hỏi.
“Vì thấy chúng khả nghi nên tôi đã bắt chúng lại rồi!” Bảo vệ nói.
“Rất có thể đó là những kẻ bắt cóc!” Hồng Diễm cất lời.
“Mau dẫn bọn cháu đến đó đi ạ!” Thất Hứa thúc giục. Bảo vệ nhanh chóng dẫn chúng đến căn phòng kế bên, nơi có một bảo vệ ngồi cùng với hai gã mặc đồ đen.
“Hai cậu đang làm gì trong bệnh viện?” Người bảo vệ ngồi trong phòng nói.
“Bọn cháu… đi tham quan thôi ạ!” Một trong hai tên đó nói.
“Đi tham quan bệnh viện ư?” Bảo vệ nghi ngờ hỏi.
Ở phía ngoài, Thất Hứa hùng hổ xông vào. Hắn bây giờ chỉ nghĩ hai kẻ kia là thủ phạm đã bắt em mình. Hắn nhanh chóng bước đến nắm áo hai tên đó và hét: “Tụi mày bắt cóc em gái tao đúng không?”
Trông Thất Hứa bây giờ rất đáng sợ. Tên bị hắn nắm áo mặt tái mét run rẩy nói: “Cái… gì…?”
“Ơ khoan đó là…” Khải Minh dường như nhận ra hai tên mặc áo đen đó, chúng chính là… Nam và Vinh, bạn học của hắn.
“Khải Minh!!” Vinh vui mừng la lên khi thấy Khải Minh.
“Anh Hứa, bình tĩnh, đây là bạn của em!” Khải Minh vội ra can ngăn.
“Huh? Bạn sao?” Thất Hứa vội thả lỏng tay ra.
“Haizz, hai tụi bây làm gì ở đây vậy?” Khải Minh nhìn hai tên này và hỏi. Cả hai thành thật kể lại:
“Hic bọn tao trốn tiết đến đây để xem thi đấu, đang đi về thì gặp cô giáo Thảo, bọn tao phải chạy trốn khỏi bả. Trong lúc chạy thì vô tình lạc vào bệnh viện và bị bắt thế này đây!”
“Hmmm, mà tao thấy mày ngáo ghê, trả lời câu nào cũng sai!” Vinh chen vào, hắn sau đó bị Khải Minh cú đầu một cái.
“Mày lạc đề rồi thằng chóa!”
Thất Hứa đấm tay xuống bàn và nói: “Chậc, vậy là vẫn chưa tìm được tung tích gì!”
Hoài Nam ngồi đó thấy vậy liền hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”
Khải Minh trả lời: “Haizzz, em gái của anh Thất Hứa bị bắt cóc!”
“Huh? Bắt cóc… lẽ nào là…?”
“Là gì?” Công Khanh nghi hoặc hỏi. Hoài Nam sau đó kể lại cho họ nghe:
“Lúc nãy, trong lúc bọn em đang chạy trốn thì vô tình gặp hai tên kì lạ nhảy từ cửa sổ bệnh viện xuống…”
30 phút trước, ở phía sau của bệnh viện, hai tên Vinh và Nam đang ở đó. Chúng ngồi thở hồng hộc và nói: “Để bị tóm là nguy to!”
“Haizz, cô giáo bám ghê quá!”
Bỗng nhiên, từ cửa sổ của một phòng bệnh, có hai bóng người nhảy xuống. Hai tên đáp đất phát ra tiếng động khiến Vinh và Nam hoảng sợ, tưởng là cô giáo Thảo nên đã nấp vào một con hẻm gần đó. Cả hai sau đó thò đầu ra nhìn và thấy có hai tên đàn ông. Một người có khuôn mặt hung tợn, hình xăm đầy trên mặt. Một người thì mặt có vẻ khù khờ.
“Trời sao mày chưa nhét con bé vào trong bao! Để ai thấy thì nguy to!” Tên mặt hung tợn quát. Cả hai tên Vinh và Nam giờ mới để ý thấy bên tay phải của tên mặt khù khờ có ôm một bé gái dễ thương. Cả hai không khó đoán rằng hai tên này đang làm gì.
“Bắt cóc?!”
Tên mặt khù khờ vội gật đầu rồi nhét cô bé đó vào trong một cái bao bố. Sau đó vác ngang vai và hỏi: “Giờ mình đi đâu đại ca?”
“Đồ ngu, vậy mà cũng hỏi! Tất nhiên là về khu ổ chuột của thành phố Lục Lạp rồi.”Tên đó nói xong liền nhanh chóng bước đi, tên khù khờ kia cũng đi theo…
“Mọi chuyện là vậy đó!” Nam kể xong mọi thứ với mọi người. Thất Hứa vội nói: “Rất có thể đó là bọn bắt cóc!”
Công Khanh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cho tao mượn một tấm hình của Bách huệ đi!”
Thất Hứa liền lục khắp người mình, cuối cùng hắn tìm thấy được một tấm hình của Bách Huệ. Thất Hứa vội đưa cho Công Khanh.
“Đây có phải là bé gái bị bắt cóc không?” Công Khanh đưa tấm hình lên trước mặt Quốc Vinh và Hoài Nam rồi hỏi. Theo như những gì được kể thì hai tên này đã nhìn qua mặt của cô bé bị bắt cóc, giờ chỉ cần kiểm chứng xem đó có phải là Bách Huệ hay không thôi.
“Đúng rồi! Là cô bé này.” Quốc Vinh gật đầu khẳng định.
“Tốt! Nếu vậy thì chúng ta đã biết địa điểm mà bọn bắt cóc! Mau đi đến đó thôi!” Công Khanh vui mừng nói. Hắn sau đó kéo Thất Hứa và mọi người đi.
“Khoan đã! Hãy giải thích cho tôi chuyện gì đang diễn ra vậy!” Bảo vệ thắc mắc hỏi.
“Nhờ tụi mày giải thích dùm nha Nam, Vinh!” Khải Minh quay lại nói rồi chạy đi một mạch cùng mọi người.
Cả bọn nhanh chóng kiếm đến một nơi cho thuê xe ngựa và thuê ngay một chiếc xe ngựa để đuổi theo.
“Chuyện gì thế Thất Hứa!” Yến Ly lên tiếng hỏi khi thấy Thất Hứa chợt đứng khựng lại trước chiếc xe ngựa. Hắn ta chợt quay lại và nói với mọi người: “Mọi người không cần phải đi theo đâu! Đây là chuyện riêng của ta, vả lại nó rất nguy hiểm, ta không muốn mọi người bị liên lụy…”
“Nói gì vậy Thất Hứa! Chúng ta là bạn bè của nhau mà, phải giúp đỡ nhau chứ! Ngươi nói vậy làm bọn ta buồn đó!” Yến Ly bực tức nói.
“Haizzz, nếu còn nói vậy nữa thì ta sẽ thiến ngươi đó!” Công Khanh cầm sẵn con dao chĩa vào đũng quần của Thất Hứa. Mọi người thấy vậy liền bật cười. Thất Hứa cũng cười vui vẻ và nói: “Mọi người… ta cảm ơn nhiều lắm…”
“Thôi chúng ta mau đi đập chết lũ bắt cóc kia nào!” Khải Minh thúc giục mọi người.
“Uhm đi thôi nào…”
Mọi người nhanh chóng bước lên xe. Yến Nhi cũng bước lên theo nhưng bị Khải Minh cản lại: “Nè, đi đâu vậy!”
“Thì ta đi cứu em gái của Thất Hứa!” Yến Nhi trả lời.
“Không được…”
“Tại sao chứ?”
“Hmmm, cái này nguy hiểm lắm, ta không cho nàng đi đâu!”
“Không chịu đâu…” Yến Nhi phồng má khó chịu. Nàng biết việc này rất nguy hiểm vì vậy để Khải Minh đi nàng rất lo lắng.
“Thôi ngoan ở lại đi… ta nhất định sẽ trở về an toàn mà…!” Khải Minh dường như hiểu tâm ý của Yến Nhi. Hắn đưa tay xoa đầu nàng như là để an ủi.
Yến Nhi được hắn xoa đầu liền đỏ mặt và ngoan ngoãn nghe lời như một chú cún. Hồng Diễm ở phía sau có vẻ tức giận khi thấy cảnh này.
“Thôi đi nhanh nào…” Hồng Diễm khó chịu nói.
Thất Hứa ngồi ở phía trước giật dây cương cho ngựa chạy. Khải Minh vội bước lại ngồi với Hồng Diễm. Nàng nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu. Khải Minh thắc mắc hỏi: “Chuyện gì thế!”
“Hứ! Ngươi im đi!”
“Ặc… chuyện gì vậy ta?”
“Hmmm! Ta nghĩ chúng ta nên báo việc này với hiệu trưởng chứ!” Yến Ly đặt ngón tay lên cằm nói.
“Nếu báo thì không kịp đâu, rất có thể chúng sẽ làm hại Bách Huệ. Mà cũng đừng lo, chắc cô bé Yến Nhi kia sẽ tự biết mà đi báo thôi!” Công Khanh nói.
“Hmmm? Từ đây đến thành phố Lục Lạp mất bao nhiêu giờ.” Thất Hứa quay lại hỏi.
“Chắc khoảng… 6 tiếng!” Công Khanh lấy bản đồ ra xem rồi đáp.
“Xa vậy sao?”
“Chúng ta phải nhanh lên!”
“Uhm, mọi người bám chắc, ta tăng tốc đây!” Thất Hứa thúc cho hai con ngựa phía trước chạy nhanh hơn.
“Bách Huệ, đợi anh, anh nhất định sẽ cứu được em!!!”
Tại một căn phòng nọ, một tên béo đang đứng trên giường, ra sức hẩy mông đưa dương v*t của mình ra vào liên tục trong âm đ*o của một cô gái trẻ đẹp. Cô gái này đang bị bịt mắt bằng một tấm vải đỏ, hai tay thì bị trói chặt lại. Cô nàng hiện tại chỉ biết ép sát mặt xuống giường, mông ưỡng cao và rên la đau đớn.
Ở dưới giường còn có một cô gái trẻ khác đang nằm, tay thì bị trói lại với nhau, mỗi chân thì bị trói vào hai sợi dây được cột vào hai chân giường. Đôi chân của cô bị kéo banh về hai phía, để lộ rõ âm đ*o hồng hào cùng với những dòng tinh dịch đang không ngừng chảy ra từ đó.
“Uh… uh… ngài Quốc Bảo… tha cho em đi… ah… ah!” Cô gái nằm trên giường van xin.
Tên béo đang đứng trên giường chính là Quốc Bảo, hiệu trưởng học viện Dã Thú. Còn hai cô gái nằm trong phòng này chính là học sinh trong học viện của hắn, bị hắn bắt ép làm nô lệ tình dục của mình, dùng đủ mọi trò với hai cô gái ấy.
Quốc Bảo chẳng hề quan tâm gì tới lời nói cảu cô gái, hắn vẫn ra sức đẩy thật mạnh dương v*t mình về phía trước.
Bồng nhiên, cánh cửa phòng mở ra, bước vào trong là một cô gái xinh đẹp khác, Huệ Hương. Nàng đi đến cạnh giường và nói: “Mọi chuyện đã xong xuôi rồi ạ! Hiện tại em gái của hắn đã bị nhóm của tên Hưng bắt giữ!”
Quốc Bảo vẫn tiếp tục nhấp và đáp lại: “Uh, tốt lắm!”
Hắn nói xong liền thúc mạnh một cái cuối rồi xuất tinh. Một lượng lớn tinh dịch được bắn vào bên trong âm đ*o của cô gái nằm trên giường. Cô nàng đó nằm thở hồng hộc, trong có vẻ rất mệt.
Tên Quốc Bảo sau đó bước xuống giường và nói: “Bây giờ hãy tập trung chăm sóc cho mấy tên trong đội tuyển của chúng ta!”
“Vâng ạ… nhưng mà trước đó… xin ngài hãy “làm” với em nữa ạ!!” Huệ Hương quay người lại, vén váy lên và banh âm đ*o hồng hào của mình ra trước mặt của Quốc Bảo. Hắn ta cười nhẹ, không nói gì và tiến đến đưa dương v*t vừa cương cứng lại của mình vào bên trong Huệ Hương. Sau đó nhấp một cách mạnh bạo.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: www.truyensex.tv
“Chúng ta đến nơi rồi!”
Trên xe ngựa, Thất Hứa chỉ tay về phía thành phố Lục Lạp, nơi đang sáng rực bởi ánh sáng những ngọn đèn đường.
“Woa, thành phố này rộng vậy? Sao chúng ta kiếm hết!!” Yến Ly tròn mắt khi nhìn thấy thành phố Lục Lạp.
“Đừng lo, chúng ta chỉ cần tìm ở khu ổ chuột của nơi đây thôi mà!” Công Khanh đưa ngón vẽ vòng tròn lên bản đồ. Nơi mà hắn khoanh tròn kia chính là khu ổ chuột của thành phố Lục Lạp, nằm ở phía Nam của thành phố.
Mất khoảng chục phút nữa, cả bọn mới đến được phía Nam của thành phố Lục Lạp. Họ nhanh chóng xuống xe và chạy vào một khu phố nghèo nàn, đây chính là khu ổ chuột đã được nhắc đến.
Nơi đây trông rất dơ bẩn và nghèo nàn, đúng chất khu ổ chuột, nơi dành cho những con người nghèo khổ. Không những chỉ vậy, nơi đây còn chứa những tên giang hồ nguy hiểm, chuyên đi gây hại cho người xung quanh.
“Được rồi, chúng ta chia ra kiếm thử đi!”
Khải Minh đề nghị với mọi người và được họ đồng tình. Mọi người nagy lập tức chia ra để tìm kiếm cho nhanh.
Khải Minh một mình đi một hướng. Hắn ra sức tìm mọi ngõ ngách xem có thấy gì không nhưng kết quả lại chẳng được gì. Sau một hồi tìm kiếm, hắn gặp lại những người khác, họ trông cũng như Khải Minh, chẳng tìm thấy gì cả.
“Thiệt tình, làm sao tìm được bây giờ!” Thất Hứa bực tức nói. Hắn hiện tại đang rất lo cho em gái mình.
“Nơi đây tuy không rộng nhưng muốn tìm cũng không hề dễ!! Giờ phải làm sao đây!” Yến Ly cũng đang lo lắng cho Bách Huệ không kém gì Thất Hứa.
Đang trong lúc bối rối, Công Khanh bỗng nói với mọi người: “Cẩn thận, có người đến!”
Cả bọn nhanh chóng nấp vào sau một bức tường nọ. Ở nơi đây có rất nhiều tên đầu gấu, chúng sẵn sàng gây sự với bất kì ai. Nhóm của Khải Minh cũng biết điều đó nên họ nhanh chóng nấp đi, tránh đ-ng mặt để thêm phiền phức.
Ngay sau đó, có hai tên đàn ông đi ngang qua. Một trong hai tên cất lời: “Haizzz, con bé mày bắt về ngon vãi ra!”
Lời nói của hắn đến tai của Thất Hứa, hắn khẽ giật mình. Thất Hứa nhìn mọi người xung quanh, trông có vẻ ai cũng đang nghĩ giống hắn.
“Có thể đó là bọn bắt cóc!”
Họ tiếp tục nấp đó và theo dõi cuộc trò chuyện của hai tên kia. Tên còn lại với khuôn mặt khù khờ nói: “Huh? Ngon? Bộ ăn nó ngon lắm hả?”
Bốp!
Tên kia đánh vào đầu tên khù khờ một cái rồi nói: “Ngu! Ngon ở đây là nói nó đẹp đó! Tuy còn nhỏ nhưng trông nó rất dễ thương nha.”
“Uhm rồi sao?!” Tên khù khờ hỏi.
“Chắc có lẽ tao phải xin đại ca cho chịch nó quá!!”
“Chịch? Là gì?”
“Đù má thằng này đúng là ngu lâu dốt bền mà! Đến chịch mà cũng không biết. Chịch là cái công việc mà ba mẹ mày làm để sinh ra mày đó.”
“Ah uhm…”
“Haizzz, cứ tưởng tượng chơi con bé đó thôi làm tao cũng đủ phê rồi haha!!”
“Grrr…” Thất Hứa tức giận khi nghe lời nói của tên đó. Hắn có vẻ định xông ra đánh cho ahi tên đó một trận tơi bời nhưng đã bị Công Khanh cản lại và bảo: “Bình tĩnh nào! Chúng ta có thể bám theo tên này để tìm vị trí của Bách Huệ!”
“Hừ thằng khốn đó, tao sẽ giết chết nó!” Thất Hứa bẻ tay nói.
“Mọi người, bám theo nào.” Công Khanh giơ tay ra hiệu.
Cả bọn bám theo phía sau của hai tên nọ. Hai tên đó đi một hồi lâu thì ghé vào trong một khu nhà nọ, trông có vẻ đây là một khu nhà đang được xây lở dở.
“Bọn chúng vào trong rồi! Giờ chúng ta làm gì đây?” Khải Minh hỏi khẽ.
“Rất có thể chúng là những kẻ bắt cóc Bách Huệ. Giờ chúng ta hãy chia thành hai nhóm, một nhóm đi đường trước, một nhóm vòng ra sau.” Công Khanh phổ biến kế hoạch cho mọi người.
“Được rồi! Ta sẽ đi đường trước cho!” Thất Hứa tình nguyện đi phía trước. Hắn biết đi phía trước nguy hiểm hơn nên hắn đã nhận.
“Cần một người theo Thất Hứa nữa!” Công Khanh nói.
“Vậy để em cho!” Khải Minh cũng tình nguyện đi phía trước. Hắn cũng biết là đi phía trước nguy hiểm nhưng hắn không sợ.
“Trời, Khải Minh dũng cảm vậy? Em có uống lộn thuốc không vậy!!” Yến Ly có vẻ khá bất ngờ.
“Em chắc chứ?” Công Khanh hỏi Khải Minh và nhận được một cái gật đầu chắc nịch.
“Nếu vậy thì ta, Yến Ly và Hồng Diễm sẽ đi vòng ra phía sau! Mọi người, làm thôi nào!” Công Khanh nói rồi nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau. Hồng Diễm và Yến Ly cũng đi theo. Trước khi đi, Hồng Diễm còn nán lại nói với Khải Minh: “Ngươi… nhớ cẩn thận đó!”
Khải Minh tươi cười đáp: “Nàng cũng vậy nha!!”
Hồng Diễm khẽ ngắm hắn một chút rồi đi luôn. Khải Minh khẽ liếc qua Thất Hứa đang vặn vai và nói: “Đi thôi nào!”
“Vâng!”
Cả hai cuối người xuống lén chạy vào trong. Hiện tại ở đây khá tối, chỉ có hiu hắt chút ánh trăng.
Khải Minh và Thất Hứa nấp ngay ở trước cửa, cả hai nhìn vào trong. Khải Minh nói: “Hình như không có ai cả!”
“Vậy lên tầng hai đi!” Thất Hứa nói rồi nhẹ nhàng chạy vào trong. Khải Minh cũng đuổi theo ngay. Cả hai khẽ bước lên từng bậc thang của cầu thang để lên tầng hai của khu nhà.
“Hmmm, tầng này cũng không có ai sao?” Khải Minh nhìn xung quanh và nói. Thất Hứa bắt đầu nghi ngờ: “Sao kì lạ vậy ta?”
Bỗng nhiên Thất Hứa la lên: “Khải Minh cẩn thận.”
Ở trên trần nhà, một bóng người cùng với cây sắt trong tay lao xuống. Đó chính là tên có khuôn mặt khù khờ lúc nãy. Hắn ta nắm chặt thanh sắt và đánh xuống Khải Minh.
Khải Minh nhờ Thất Hứa cảnh báo nên đã kịp thời né tránh. Tên khù khờ đánh hụt, cây gậy sắt đập xuống nền nhà và làm nứt một mảng.
Tên đó không để cho Khải Minh kịp thở. Hắn lao đến tấn công. Thanh sắt trong tay hướng vào Khải Minh mà đánh. Khải Minh may mắn kịp thời lấy được thanh Xích Kiếm ra đỡ đòn. Tên khù khờ đó vẫn tiếp tục chạy về phía trước, đẩy Khải Minh lùi về sau. Khải Minh cố đẩy lại nhưng không nổi. Kết quả là hắn cùng với tên kia lao ra ngoài cửa sổ và rớt xuống dưới.
“Khải Minh!” Thất Hứa định chạy đến ứng cứu nhưng bị một bóng người xuất hiện ngăn cản. Đó chính là tên đi cùng với tên khù khờ lúc nãy.
“Hehe, chạy đâu vậy?” Tên đó vừa dứt lời thì có thêm khoảng sáu tên khác xuất hiện bao vây Thất Hứa.
“Chậc… Nguy rồi!”