“LINH CHI! ”
Khải Minh hét lớn trong tuyệt vọng.
“Bịch! ”
Linh Chi đau đớn ngã xuống.
“Há… há… ” Còn Lộc thì đứng cười.
“THẰNG CHÓ! MÀY PHẢI CHẾT! ”
Khải Minh trừng mắt một cái, một mũi gai tử khí xuất hiện và phóng thẳng vào bụng Lộc, thổi bay hắn đi một đoạn xa.
“AAAA! ”
“Rầm! ”
Với đòn đó, hắn chắc chắn sẽ chết.
Loading...
“Linh Chi… ”
Khải Minh vội vã chạy lại bên cạnh Linh Chi. Ánh mắt trở nên hoảng loạn khi thấy máu nàng đang chảy ra rất nhiều, sắc mặt tái nhợt.
“K – khải Minh! ”
Linh Chi thều thào gọi.
“Đừng lo… để cho ta! ”
Khải Minh nói rồi, rút con dao kia ra một cách nhẹ nhàng nhất, sau đó lấy ra trong túi một vài viên trị thương trung cấp cho Linh Chi uống.
Từng viên, từng viên chui xuống cổ họng nàng.
Máu bắt đầu ngừng chảy ra ngoài, rồi vết thương dần hẹp lại.
Quả nhiên, thuốc trị thương này rất có hiệu quả.
Tuy nhiên…
“Uh… ah! ”
Linh Chi bỗng gào lên đau đớn, tay nắm chặt ngực.
“Linh Chi! ”
“Khải Minh… em đau quá… ” Linh Chi nói rồi ngất đi.
“Nàng bị sao vậy? Có khi nào… là Độc! ”
Khải Minh lập tức nhìn sang con dao bên cạnh, trên đó quả nhiên phủ một lớp chất độc, lại là loại kịch độc nữa, một khi trúng phải chỉ có… CHẾT.
Nọc Độc Xà Vương: Chất độc cực kì nguy hiểm, một khi trúng phải thập tử nhất sinh.
“Không được! Linh Chi… ” Nước mắt Khải Minh bất giác chảy ra. Hắn thật không ngờ mình chỉ lơ là một chút đã khiến Linh Chi lâm vào tình cảnh này.
Hắn cực kì ân hận.
Nhưng giờ phải lo cho Linh Chi trước, nếu để nàng chết, thì hắn sẽ ân hận cả đời.
Khải Minh vội lục lọi lại số thuốc quý mà hắn chôm lúc trước, sau một hồi tìm kiếm, hắn tìm ra một lọ thuốc màu trắng.
Tiên Dược: Thuộc loại thuốc hiếm, có khả năng trị thương cao, hồi hồn lực nhanh và đặc biệt giúp giải được nhiều loại độc.
Thấy Tiên Dược có công dụng giải độc, Khải Minh như chết đuối vớ được khúc gỗ trôi, vội đem thuốc cho Linh Chi uống.
“Roẹt! ”
Một luồng sáng kì lạ phát ra từ cơ thể Linh Chi.
Một lúc sau, Linh Chi mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra.
“Linh Chi! ”
Nàng ấy đã tỉnh lại.
Thực sự đã tỉnh lại.
Nhưng…
“Hộc… ”
Linh Chi phun ra một ngụm máu.
“Cái gì? ” Khải Minh từ vui mừng hóa thành lo lắng.
“Linh Chi… nàng thấy sao rồi? ”
“Khải… Minh… em… mệt quá… đây là loại độc gì vậy, chàng có biết không? ”
Nghe Linh Chi hỏi, Khải Minh lập tức đáp:
“Là nọc độc xà vương… nhưng ta đã cho nàng uống tiên dược rồi mà? ”
“Nọc độc xà vương! Không thể nào… thứ đó hầu như không có thuốc giải… ”
Mặt mũi Linh Chi tối sầm lại khi nghe Khải Minh nói.
“Cái gì? Không thể nào… ” Hai mắt Khải Minh đơ hẳn, con ngươi không hề chuyển động.
Nàng ấy nói là không có thuốc giải?
Không thể nào.
Ai đó hãy nói với hắn chuyện này là mơ đi.
“Không thể nào… hệ thống, ngươi có thuốc giải không? Cửa hàng có bán không? ”
Hắn đặt hy vọng vào hệ thống.
“Không! ”
Để rồi thất vọng.
“Hộc… ”
Linh Chi lại ho ra một ngụm máu nữa, trông vô cùng xót thương.
“Linh Chi! Liệu còn cách nào khác không? Nếu cứ như vậy… ”
“Hộc… hộc… Khải Minh… hãy đưa em đến chỗ sư phụ! ”
Sư phụ của Linh Chi, Khải Minh đã từng nghe nàng kể qua, nghe bảo bà ấy là một thần y, vậy chắc có thể cứu được Linh Chi. Khải Minh không chần chừ hỏi: “Sư phụ nàng ở đâu? ”
“Uh… trong thung lũng sương mù! ”
Nghe vậy, Khải Minh khẩn trương bế Linh Chi đi. Tuy biết nơi đó rất xa và nhiều ma thú nguy hiểm. Nhưng để cứu được Linh Chi, hắn mặc kệ tất cả.
Tuy nhiên, hắn không thể mặc kệ thời gian.
Nếu chạy bộ đến đó, dù có dùng tất cả những chiêu tốc độ, ít nhất cũng phải tốn 5 tiếng. Liệu Linh Chi có thể cầm cự đến lúc đó?
“Roẹt! ”
Đang lúc rối bù, một ánh sáng kì lạ phát ra khiến Khải Minh giật mình, chuyện gì nữa đây chứ?
Hắn đưa mắt sang thì phát hiện ánh sáng kia đến từ Bạch Long.
Cơ thể nhỏ bé của con rồng bỗng to dần ra.
Và nó nhanh chóng đạt đến hình dạng trưởng thành lúc trước.
“Kriiii! ”
“Bạch Long! Đúng rồi… hãy mau đưa ta đi! ” Khải Minh có vẻ không bất ngờ lắm, đúng hơn là hắn không có thời gian cho việc đó.
“Kriiii! ”
Bạch Long réo lên một tiếng, sau đó hạ mình xuống như bảo Khải Minh hãy trèo lên lưng mình.
Khải Minh không chần chừ một giây nào nữa, vội vàng nhảy lên.
Ngay sau đó, đôi cánh của Bạch Long vỗ mạnh rồi đưa cơ thể nó lên không trung. Rồi, khi đến một độ cao vừa đủ, nó bỗng đẩy cao tốc độ, lao vun vút trên bầu trời. Với tốc độ thế này, Khải Minh có thể đến thung lũng sương mù chỉ trong vòng nửa tiếng.