Gian phòng khách quý trong Phong Trạch Lâu, Tần gia một nhà ba người, được tiểu nhị dẫn đến phòng. Tần Vô Song đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy một giám khảo râu bạc, đã ngồi ở bên trong.
- Nhanh lắm!
Lão nhân đứng lên, đi ra đón, vỗ vỗ bả vai Tần Liên Sơn, khẩu khí hơi khoa trương cười nói:
- Tần Tộc trưởng, chúc mừng ngươi có hảo nhi tử a!
Tần Liên Sơn biết giám khảo này đều là nhân vật ở Chân Võ Thánh Địa, có chút sợ hãi câu nệ, miệng vội khiêm tốn nói:
- Đây là kết quả hắn tự mình cố gắng tu luyện.
- Ân, trong vạn Võ đồng ở quận La Giang, Tần Vô Song nhà các ngươi xác thực là cần cù nhất, cố chấp nhất. Mỗi ngày kiên trì trèo lên Đại Thương Sơn, một ngày mười hai canh giờ, trừ bỏ ăn cơm ngủ ba canh giờ, thời gian khác đều luyện công. Có thiên phú, lại cần cù, đứa trẻ như vậy mà không ra gì, thì đúng là trời không có mắt mà!
Lão nhân nói một mạch lời dạo đầu, khiến cha con Tần gia đều là ngây ngẩn cả người. Thầm than Chân Võ Thánh Địa quả nhiên tuyệt vời, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn liền điều tra ra nhiều tư liệu như vậy!
Thấy biểu tình ngạc nhiên của đám người Tần gia, lão nhân cười to, lại nói:
- Không cần kỳ quái, ở Bách Việt Quốc, chuyện Chân Võ Thánh Địa điều tra không được, cũng không nhiều.
Loading...
- Chân Võ Thánh Địa…
Tần Vô Song lẩm bẩm cái tên thần thánh tượng trưng cho võ đạo đỉnh phong, ở Bách Việt Quốc, thậm chí tất cả quốc gia thế giới này đều có Chân Võ Thánh Địa, hơn nữa hoàn toàn không có ngoại lệ cũng đều đại biểu cho vô thượng quyền uy của quốc gia.
- Khó trách, đám lão gia hào môn vọng tộc nhìn thấy vị kia đưa thư thì ngay cả rắm cũng không dám đánh!
- Hắc hắc, gì quốc gia, Chân Võ Thánh Địa đều là thế lực thế tục tồn tại cao nhất, được hưởng vô thượng quyền uy. Đừng nói là hào môn vọng tộc, mặc dù là đại phiệt thế gia, cũng giống nhau không dám cùng Chân Võ Thánh Địa gây hấn.
Lão đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Tốt lắm, không nói chuyện này nữa. Tần Vô Song, lão phu nói cho ngươi biết, trong số Khảo nghiệm Võ Đồng, ngươi là Võ đồng duy nhất trong vạn Võ đồng, được giám khảo mở tiệc chiêu đãi!
Tần Liên Sơn đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng rỡ. Lời này ý tứ đã rõ ràng, giám khảo Chân Võ Thánh Địa ý bảo hắn chính là suất sắc nhất trong đám Võ đồng!
Được Chân Võ Thánh Địa mở tiệc chiêu đãi, ý nghĩa đã quá rõ ràng. Tần Liên Sơn tới giờ phút này, cũng nhịn không được có chút thầm đắc ý, tâm thần nhộn nhạo.
Nếu Tần Vô Song thật có thể được Chân Võ Thánh Địa nhìn trúng, địa vị Tần gia, tuyệt đối có thể nhảy nghìn trượng!
- Giám khảo đại nhân, đây là vinh hạnh của Tần Vô Song.
Tần Vô Song thông mình liền biểu hiện mình khiêm tốn.
- Không, đây là đãi ngộ ngươi nên được. Trong hàn môn có thể xuất hiện một người như ngươi vậy, càng không dễ dàng. Chúng ta cũng đã điều tra qua, tổ tiên các ngươi là hào môn, đúng không?
Tần Liên Sơn vội gật đầu không ngừng, trước mặt trưởng giả, Tần Liên Sơn cảm thấy tâm tình mình khó mà bình tĩnh được.
- Tần Vô Song, ngươi nhất định nghĩ rằng bản thân thi rõ ràng tốt như vậy, vì cái gì chỉ có Thất đẳng đúng không?
Lão đầu mỉm cười nói:
- Kỳ thật với thành tích của ngươi, Cửu đẳng cũng được. Chẳng qua chủ khảo quan đại nhân sau khi suy nghĩ, lại lo xa hơn. Hắn để ta nói cho ngươi, lĩnh hội một chút dụng tâm của ngài.
Tần Vô Song hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cây cao giữa rừng, gió tất thổi ngã. Ta là một con cháu hàn môn lại được nêu danh Cửu đẳng, rất đáng chú ý, đối với ta bất lợi lớn. Chủ khảo quan đại nhân đây là bảo hộ ta, đồng thời cũng là thúc giục ta, để ta không thể thỏa mãn hiện trạng, phải tiếp tục hăng hái tiến thủ. Ưu ái như vậy thực khiến Vô Song cảm kích vô cùng.
Tần Vô Song tuy rằng hiểu, trong lòng cũng không khỏi cười khổ. Chân Võ Thánh Địa bảo hộ con cháu hàn môn là tốt. Chính bởi vậy, kế hoạch hắn muốn bỗng nhiên nổi tiếng cũng phá sản. Bất quá còn nhiều thời gian, như vậy cũng không tệ, khiến Hứa gia Trương gia nghi thần nghi quỷ một thời gian cũng không phải là không tốt.
Lão đầu vỗ bàn, khen:
- Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử! Tuổi nhỏ không ngờ lại tinh tế thấu triệt như vậy. Liên Sơn, con của ngươi, tiền đồ không thể hạn lượng!
Đối với một Võ đồng mười sáu tuổi mà nói, chỉ trong chớp mắt có thể đem sự tình phân tích chu toàn được như vậy, chẳng trách làm cho đối phương có phản ứng này.
Tần Liên Sơn nghe nhi tử nói, cũng cảm thấy kinh ngạc, nghe lão đầu tán dương, vui mừng rất nhiều cũng không quên khiêm tốn:
- Đứa nhỏ này tâm tính cùng phẩm chất cũng không tồi, chẳng qua còn phải tiếp tục rèn luyện mới được.
- Ha ha, đến nào, uống rượu!
Lão đầu không nói thêm gì nữa, đưa ra bầu rượu đầy. Tần Tụ lanh lợi, đứng dậy bắt lấy bầu rượu:
- Lão bá, để Tụ nhi đến rót rượu cho các ngươi.
Lão đầu sửng sốt, lập tức cười lên.
- Liên Sơn a Liên Sơn, ta thực bội phục ngươi. Sinh con trai tiền đồ vô lượng; ngay cả khuê nữ cũng vậy, ở quận La Giang, lão đầu còn chưa thấy qua thiên kim nhà ai có thể trổ mã xinh đẹp như vậy.
Tần Tụ cười nói:
- Lão bá, không cho ngài lấy Tụ nhi ra trêu ghẹo, ta rót ngài đầy một ly.
Lão đầu cùng cha con Tần Liên Sơn uống một ly, buông chén rượu, chuyển hướng đề tài:
- Liên Sơn, khuê nữ còn chưa lấy chồng sao?
- Hổ thẹn, khuê nữ nhu thuận, thay ta quản lý sản nghiệp gia tộc, đến nay còn chưa nói đến việc hôn nhân. Ta làm phụ thân, ngẫm lại cũng cảm thấy có lỗi.
Tần Liên Sơn giải thích, khẩu khí tràn ngập áy náy.
Lão đầu vui vẻ:
- Không vội không vội, hai mươi hai tuổi, đúng là tuổi thanh xuân. Liên Sơn, ngươi cũng đừng gấp, khuê nữ tốt như vậy, cũng không thể gả lung tung. Phải tìm người tốt.
- Còn phải để khuê nữ thích mới được, làm phụ thân dù sao cũng không thể bạc đãi nàng.
Tần Liên Sơn nói.
- Bách Việt Quốc chúng ta luôn quan tâm chính là môn đăng hộ đối. Ta nói Liên Sơn à, tổ tiên các ngươi tốt xấu cũng là hào môn, lần này Gia tộc Luận phẩm, ngươi có khát vọng gì lớn một chút không?
Nghe vậy, Tần Liên Sơn càng thêm hổ thẹn.
- Không dối gạt giám khảo đại nhân, Tần Liên Sơn ta vô năng, mục tiêu lần này là bảo trụ thân phận hàn môn. Có thể không để cho truyền thừa bốn trăm năm của Tần gia rơi vào tay kẻ thù, đã là vô cùng may mắn rồi.
Lão đầu sửng sốt, liếc Tần Vô Song, khuyên nhủ:
- Liên Sơn, ngươi có hảo nhi tử như vậy, có ngày làm vinh dự Tần gia. Mấu chốt là không được nhụt chí.
- Giám khảo đại nhân nói đúng, Tần Liên Sơn ta mặc dù bổn sự không cao, nhưng cũng không sợ tà khí xâm nhập. Đại sự Gia tộc, tất chu toàn.
- Ân, trời không tuyệt đường người. Đến nào, uống chén rượu này, lão phu phải trở về phục mệnh.
Quay trở lại khách ****, Tần Liên Sơn bắt đầu vì Gia tộc Luận phẩm chuẩn bị lần cuối, bắt đầu nghiên cứu một ít tư liệu đối thủ, toàn lực chuẩn bị chiến tranh.
Tần Vô Song rất muốn đem chuyện mình báo danh tranh lấy hào môn trước tiên nói cho phụ thân, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Coi như tạo bất ngờ cho phụ thân đi.
Cách Gia tộc Luận phẩm gần nửa tháng, Tần Liên Sơn không bước ra khỏi nhà, mỗi ngày trừ bỏ luyện công, chính là nghiên cứu tư liệu.
Tần Vô Song cũng không ngăn cản phụ thân, cùng tỷ tỷ Tần Tụ, thường ra ngoài mua sắm. Vài ngày sau, đã thông thuộc cả quận La Giang, cũng mua không ít thứ.
Hôm nay Tần Tụ đột nhiên muốn ăn cua Hương Lạt ở Phong Trạch Lâu, nói một hơi, liền lôi kéo Tần Vô Song đi ăn thứ này.
Tần gia sản nghiệp nhiều, gia cảnh giàu có, vấn đề ăn mặc, cũng không cần phải lo lắng.
Hai tỷ đệ hứng trí bừng bừng đi vào Phong Trạch Lâu, mở miệng liền kêu tám con cua Hương Lạt. Người phục vụ gặp tỷ đệ hai người nhìn quen mắt, lại gặp Tần Tụ mỹ mạo, trêu ghẹo nói:
- Nhị vị thực sự có lộc ăn, không dối gạt các ngươi, cua này, hôm nay thật đúng là cũng chỉ còn dư tám con cuối cùng.
Quận La Giang bản địa vốn không có cua, mỗi ngày đều là từ bên ngoài đưa tới, con đường nhập hàng ít, bởi vậy cua Hương Lạt có thể nói là chiêu bài món ăn ở Phong Trạch Lâu, một con cua hai lượng bạc, không mặc cả.
Tần Vô Song cười nói:
- Cái này gọi là tới sớm không bằng tới đúng lúc. Tỷ, người đúng là có lộc ăn.
Hai tỷ đệ muốn ngồi phòng riêng nên tự bước lên lầu.
Một lát, bọn họ gọi bốn món, đem lên ba. Chỉ có cua Hương Lạt còn chưa đem lên.
Tần Vô Song kiếp trước luyện võ thành si, rất ít hưởng thụ lạc thú khác, cả đời này tính cách từ nhỏ đã bị gia đình hun đúc, cũng có chút chú ý, cầm lấy chiếc đũa nếm vài miếng, liền đặt đũa xuống.
- Tỷ, ngươi đúng là biết chọn! Phong Trạch Lâu đồ ăn tuy rằng khẩu vị ngon, chỉ có điều muốn nói đến tốt nhất, lại chính là cua Hương Lạt. Bị ngươi kéo theo như vậy, ta cũng bắt đầu thèm rồi.
Hai tỷ đệ nói cười, chờ cua Hương Lạt được đem lên. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy.
- Hôm nay đầu bếp sao chậm chạp vậy, ta đi phân phó tiểu nhị thúc giục.
Đang muốn đứng dậy, hàng hiên truyền đến tiếng bước chân của tiểu nhị.
Phục vụ sau khi vào phòng, trong tay trống trơn, vẻ mặt xấu hổ.
- Tiểu nhị, đại trù các ngươi tay chân cũng quá chậm a? Nãy giờ cũng đã nửa canh giờ rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Phục vụ ấp úng, hồi lâu mới nói:
- Hai vị, bên kia thiên phòng, có khách nhân muốn ngài qua một chút để nói chuyện.
- Khách nhân nào?
Tần Vô Song ngạc nhiên.
- Cũng giống ngài, cũng mặc quý tộc phục sức, chỉ có điều dường như là mấy thiếu gia hào môn, vọng tộc, đều là nhân vật có mặt mũi ở quận La Giang.
Phục vụ cười làm lành nói.
- Không có hứng thú, không gặp!
Tần Vô Song không kiên nhẫn khoát tay, nhăn mày nói:
- Nhanh đem đồ ăn lên!
Phục vụ quẫn bách, không thể không nói thẳng:
- Thiếu gia, không dối gạt ngài, cua Hương Lạt các ngươi gọi, bị người khác gọi trước rồi!
- Lời này là ý gì?
Tần Vô Song khẩu khí không hờn giận nói:
- Vừa rồi tiểu nhị ngươi rõ ràng nói còn dư tám con cuối cùng. Như thế nào bị gọi trước? Là nghĩ chúng ta không trả nổi tiền hay là thế nào?
Phục vụ xua tay nói:
- Không không, vừa rồi quả thực có, nhưng lúc này bị người khác gọi. Chính là mấy vị thiếu gia kia. Tiểu nhân khuyên can mãi bọn họ cũng không nghe, chỉ cần cua Hương Lạt. Còn nói, nếu thiếu gia muốn truy cứu, thì tìm bọn họ!
Đầu năm nay, giựt tiền lão bà cũng nghe nói qua, cướp đồ ăn nghe ra mới mẻ. Tần Vô Song trợn mắt:
- Đến trước được trước? Đừng nói nhảm, là ta gọi đồ ăn trước, phải đem lên cho ta. Ai muốn dài dòng, kêu bọn họ tới gặp ta!
Gặp Tần Vô Song tức giận, phục vụ không dám lên tiếng, không ngừng gật đầu đi xuống.
Hai bên đều là quý tộc, đều là đại gia, hắn là phục vụ nho nhỏ đắc tội không nổi, đành xin chỉ thị của lão bản chứ còn sao nữa?