- Vô Song, Vô Song, ngươi trả lời tỷ tỷ một tiếng được không? Vô Song, ngươi đã hôn mê ba ngày rồi. Đại phu nói, sáng mai nếu ngươi không tỉnh, thì sẽ không tỉnh lại được nữa. Vô Song, ngươi là hy vọng duy nhất của nhất mạch Tần gia chúng ta ở trấn Đông Lâm, là sinh mệnh của phụ thân và tỷ tỷ. Ngươi phải sống, để phụ thân, tỷ tỷ và để gia tộc được sống. Nghe thấy không? Vô Song, ngươi từ nhỏ đã nghe lời tỷ tỷ, mau tỉnh lại đi, tỷ tỷ cầu xin ngươi…
Trong lúc mơ hồ, Vũ Tinh Hà dường như nghe thấy tiếng khóc thút thít bi thương, sau đó một mùi thơm của thiếu nữ truyền vào mũi hắn.
Mũi và miệng đều được hương thơm lấp đầy, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn ý thức được rằng bản thân hình như đang nằm trong lòng một thiếu nữ.
Tuy rằng đây là loại trải nghiệm trước nay chưa từng có, chỉ có điều trong đầu hắn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trong tiềm thức thoáng có chút né tránh. Đột nhiên một trận đau đớn kịch liệt dâng lên trong ngực, khiến hắn không thể né tránh được nữa.
Thiếu nữ đang ôm hắn giật mình cúi đầu nhìn, vừa đối diện với nhau, hắn nhìn thấy một đôi mắt còn trong veo hơn cả nước, so với sao trên trời dường như còn rực rỡ hơn.
- Vô Song?
Đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ khẽ động, ánh sáng ngập tràn bốn phía, thiếu nữ vốn đang khóc như hoa lê trong bão, giờ đây mừng đến kích động, một tay ôm lấy Vũ Tinh Hà vào ngực.
- Vô Song?
Vũ Tinh Hà hoài nghi không biết có phải nghe nhầm hay không, bản thân đổi tên từ bao giờ vậy?
Thiếu nữ tự xưng là "tỷ tỷ" này tướng mạo và tuổi tác có chút nào giống tỷ tỷ của hắn đâu?
Loading...
- Vô Song, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi.
Thiếu nữ khóc nức nở nói tiếp:
- Ngươi có biết tỷ tỷ lo lắng cho ngươi như thế nào không? Nếu như ngươi mà chết, thì tỷ tỷ cũng không muốn sống nữa, ngươi biết không hả, Vô Song?
- Ách, tỷ tỷ, ta biết rồi.
Vũ Tinh Hà còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng cảm thấy thâm tình của thiếu nữ, trong lòng vô cùng cảm động, cố gắng nói:
- Tỷ tỷ, người trước hết buông ta ra có được không?
Thiếu nữ không chỉ không buông, trái lại càng ôm hắn chặt hơn. Vừa rồi vẻ mặt còn lo lắng, cuối cùng xác định người trong ngực mình vẫn còn sống, mừng đến phát khóc, nói:
- Vô Song, ngươi đúng là sống lại rồi! Ta bây giờ đi tìm phụ thân, đem tin tức tốt này báo cho người!
- Phụ thân?
Đầu Vũ Tinh Hà như muốn vỡ ra. Bản thân từ bao giờ lại có phụ thân vậy? Vũ Tinh Hà là cô nhi, được một lão già thần bí thu dưỡng, từ nhỏ đã không cha không mẹ rồi.
Lẽ nào là xuyên việt trong truyền thuyết? Còn bản thân mình chính là gặp phải chuyện này?
Vũ Tinh Hà sắp xếp là những tin tức trong đầu, nhớ lại được một chút ký ức còn sót lại. Hắn chợt phát hiện, thì ra trong lúc hắn hôn mê thì linh hồn xuất khiếu, xuyên việt đến dị thế, sau đó nhập vào người một Võ đồng thiếu niên.
Người này trước kia, tên là Tần Vô Song, là một Võ đồng ở Võ Đồng Viện của quận La Giang, trong một lần quyết đấu giữa các con cháu quý tộc, bị người khác đánh một đòn vỡ đầu, sau đó hôn mê…
Còn cô nương thanh tú ôm mình khóc là tỷ tỷ của Tần Vô Song – Tần Tụ. Năm nay mười tám tuổi, lớn hơn Tần Vô Song sáu tuổi.
Đang muốn tiếp tục xem ký ức còn sót lại thì từ vết thương trên đầu truyền đến cảm giác đau buốt không chịu nổi.
Tỷ tỷ hết lần này đến lần khác đều quan tâm đến đệ đệ, ôm hắn hỏi han không ngừng.
- Tỷ tỷ, đầu ta đau quá, ta muốn nghỉ ngơi một chút…
Vũ Tinh Hà thần kỳ sống lại, hồi phục được một chút tinh thần, lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn nghỉ ngơi một chút để tiếp tục tìm hiểu manh mối.
- Ừm! Ngươi trước hết nghỉ ngơi một chút đi!
Tần Tụ gật đầu mạnh một cái, một bên lau nước mắt nói:
- Ta muốn đi nói cho phụ thân biết, để người biết ngươi không chết!
Nói xong liền đứng dậy, dìu đệ đệ nằm xuống giường, cẩn thận tránh đụng vết thương trên đầu, khẽ nghiêng đầu hắn qua một chút. Sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn, trong đôi mắt trong veo chứa chan sự quan tâm thắm thiết.
Làm xong tất cả, lại duỗi cánh tay thanh tú ra, vuốt ve khuôn mặt Vũ Tinh Hà, âu yếm nói:
- Vô Song, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tỷ đi ra ngoài một chút sẽ trở lại. Ngươi bây giờ không được làm gì cả, chuyện của gia tộc, không phải ngày một ngày hai là giải quyết được. Ngươi nếu như lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cha sẽ không chịu đựng nổi đâu, tỷ cũng vậy.
Vũ Tinh Hà tuy rằng không phải là Tần Vô Song, nhưng lại bị sự quan tâm trìu mến của Tần Tụ làm cho cảm động, không đành lòng để thiếu nữ không hiểu chuyện này thất vọng, liền gật đầu đồng ý.
Ra ngoài cửa, Tần Tụ thân thiết nhìn thoáng qua một chút, sau đó mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
Hương thơm của tỷ tỷ ngập tràn trong mũi còn chưa tan, Vũ Tinh Hà dậy nên một cảm giác kỳ lạ. Sau khi tĩnh tâm lại, sắp xếp suy nghĩ của mình một chút, biết bản thân đã thật sự nhập vào Tần Vô Song, bắt đầu cuộc sống mới ở dị giới.
Sau khi sắp xếp, tình huống đại khái của thân phận mới lúc này như sau:
Quê quán: Bách Việt Quốc, Xích Mộc Lĩnh, Nam Vân Châu, quận La Giang, trấn Đông Lâm.
Bối cảnh gia tộc: hàn môn, (quý tộc tam lưu, chính là loại quý tộc xuất thân từ tầng lớp thấp hèn nhất.)
Thành viên gia đình: phụ thân, tỷ tỷ.
Tuổi: Mười hai.
Thân phận trong gia tộc: Là người thừa kế của hàn môn Tần gia.
Sau khi rõ ràng tình huống lúc này, liền đại khái hiểu ra nguyên nhân bị đánh vỡ đầu. Tình huống là như vầy, Tần Vô Song đang học tập trong Võ Đồng Viện của quận La Giang, bởi vì tranh cường háo thắng, nên mới dẫn đến một hồi quyết đấu giữa đám Võ đồng, kết quả là bị người ta toàn lực nện một đòn vào đầu, trên đầu thủng một lỗ lớn, máu chảy như trút, lập tức ngã xuống đất mà chết.
Vũ Tinh Hà cũng nhờ vậy mà chiếm được tiện nghi, nhập vào thân thể này.
Lại nói, Tần Vô Song cũng không phải là loại ăn chơi trác tán bất học vô thuật, trái lại, hắn còn là một Võ đồng chăm chỉ cần cù chịu khó. Học tập trong Võ Đồng Viện từ quê hương trấn Đông Lâm đến quận La Giang, luận về chăm chỉ, trong toàn Võ Đồng Viện tuyệt đối là số một số hai.
Xuất phát từ việc tranh chấp lợi ích giữa các quý tộc, đấu đá lẫn nhau, hắn trong Võ Đồng Viện chịu đựng đủ loại khinh thường và lăng nhục của đám con cháu quý tộc khác, cuối cùng dẫn đến một hồi quyết đấu tai họa hiện nay.
Vũ Tinh Hà lục lọi hết toàn bộ ký ức của Tần Vô Song lưu lại, trải qua phân tích, cuối cùng kết luận, đây rõ ràng là một cái bẫy.
Nói cách khác, đây căn bản không phải là một tràng quyết đấu mang tính đột phát, mà là có sắp xếp dàn dựng, có âm mưu muốn hãm hại hắn.
Mặc dù nói chịu thiệt không thể bỏ qua, có thù không báo không phải là quân tử, nhưng Vũ Tinh Hà cũng không vội vàng nghĩ đến chuyện này, việc bây giờ hắn muốn làm nhất là ngủ một giấc thật ngon, trước hết đem nguyên khí tổn thương tu bổ thật tốt.
Đầu bị người khác đánh, thụ thương quả thực không nhẹ. Cho dù Vũ Tinh Hà kiếp trước nội ngoại kiêm tu, công lực tinh thuần, thế nhưng vừa mới trọng sinh, thân thể thay đổi, một thân tu vi cũng chỉ là lý luận trong đầu mà thôi.
Ngủ một ngày một đêm, trong lúc ngủ hắn cảm thấy tỷ tỷ Tần Tụ trở lại không dưới mười lần.
Mỗi lần quay lại đều rón rén nhẹ nhàng, sợ đánh thức hắn, lại lo lắng hắn ngủ mà không tỉnh lại nữa.
Để tỷ tỷ đáng yêu này khỏi lo lắng, mỗi lúc nàng đến gần thì Vũ Tinh Hà đều trở mình một chút, biểu thị rằng bản thân mình vẫn còn sống.
Tần Tụ thấy đệ đệ cử động, trong lòng mới yên tâm.
Lúc tỉnh lại, đặt trước mặt là một bát mỳ còn nóng hổi. Vũ Tinh Hà bất chấp hình tượng ăn uống khó coi, bưng cái bát lại, giống như cả đời chưa bao giờ được ăn, loáng cái đã sạch trơn.
Miệng còn chưa chùi sạch, đã lầm bầm một câu:
- Vẫn còn muốn ăn nữa.
Tần Tụ thấy đệ đệ có thể ăn được như vậy, biết lúc này đệ đệ đã sống lại rồi, hoan hỉ đi chuẩn bị đồ ăn.
Đợi lần thứ hai nàng quay trở lại, thức ăn cũng không còn đơn giản là một bát mì như trước. Một chén sủi cảo lớn, hai chén cơm, ngoài ra còn có sáu dĩa cải xào và một cái chân giò muối.
- Ăn đi, tỷ tự tay làm cho ngươi đấy.
Đồ ăn đủ sắc đủ vị, khiến miệng Vũ Tinh Hà mở lớn. Nhếch miệng cười với Tần Tụ, bắt đầu tiến hành trận đại càn quét.
Tần Tụ ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm, nhìn đệ đệ ăn thức ăn do chính tay mình nấu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vô cùng ấm áp.
Chỉ có điều nhìn đến cuối cùng, biểu tình của nàng bắt đầu từ hạnh phúc biến thành kinh ngạc, sau đó là giật mình.
Vũ Tinh Hà ăn quả thực quá hung mãnh, khiến người làm tỷ tỷ như Tần Tụ nhất thời không kịp thích ứng. Những thức ăn mà nàng bưng tới, đang dùng tốc độ kinh hồn chui vào trong bụng đệ đệ.
- Vô Song, ăn từ từ thôi, không đủ thì tỷ làm tiếp cho ngươi.
Tần Tụ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
- Ừm, ngon lắm! Thơm lắm!
Vũ Tinh Hà không có thời gian nói nhiều, đem cái chân giò nhét vào trong miệng, không chút do dự bắt đầu gặm.
Không đến mười phút sau, tất cả đồ ăn đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Vũ Tinh Hà vươn người một cái thật dài, vô cùng thoải mái vỗ bụng.
- Ách, tỷ tỷ… có gì uống không tỷ?
Tần Tụ mỉm cười nói:
- Với tỷ tỷ cũng khách khí như vậy à, muốn uống cái gì?
- Làm một chén Long Tĩnh đi!
Vũ Tinh Hà thuận miệng nói.
- Long Tĩnh?
Tần Tụ nhướng mày, mắt mở lớn, không hiểu hắn muốn cái gì.
- Là trà đó…
Vũ Tinh Hà chợt hiểu, đây là một thế giới khác, trà Long Tĩnh là đặc sản địa phương kiếp trước, ở đây làm sao kiếm được?
- Ưm!
Tần Tụ bây giờ đã hiểu, vội vã đi chuẩn bị, một lát sau bưng một chén trà đến.
Vị trà cũng không tệ, có điều càng hấp dẫn Vũ Tinh Hà chú ý hơn đó là dụng cụ pha trà. Đây là một cái bình được chế tạo vô cùng tinh xảo, hoa văn tinh xảo, giống như vết giun bò.
Cổ nhân có câu nói "Bùn phải có giun, hoa văn phải nổi bật thì mới tốt", nếu thứ này ở kiếp trước của mình, sợ rằng đã trở thành bảo bối nằm trong Viện bảo tàng rồi.
Tần Tụ thấy hắn cứ nhìn bình trà mãi, cảm thấy đệ đệ hình như có chút thay đổi. Trước đây, đệ đệ trong mắt nàng là một người trầm mặc ít nói, tính cách hài tử có chút cực đoan, hơn nữa lại hướng nội, hay xấu hổ.
Nhưng bây giờ, nhìn ánh mắt, biểu tình của hắn, từ trong ra ngoài đều lộ ra một chút thông minh lanh lẹ, bất luận ngôn từ hay cử chỉ đều tự nhiên, ít đi vài phần câu nệ như trước đây, lại nhiều hơn vài phần tùy tiện.
- Tỷ tỷ… phụ thân không ở nhà à?
Bây giờ trong đầu đã có phần lớn ký ức của Tần Vô Song, biết phụ thân gọi là Tần Liên Sơn, mẫu thân đã không còn tại nhân thế nữa.
- Cha… cha có chút việc phải ra ngoài.
Tần Tụ úp úp mở mở nói.
- Người đi đâu?
Vũ Tinh Hà nghĩ chuyện này có thể liên quan đến hắn.
- Vô Song, ngươi đừng hỏi việc này nữa, an tâm nghỉ dưỡng đi. Tần gia chúng ta thời gian tới còn cần ngươi gánh vác, ngươi không thể lại xảy ra chuyện gì được a.
Tần Tụ khuyên nhủ, chỉ có điều nhìn thần tình của nàng, hiển nhiên cũng rất quan tâm tới chuyện của phụ thân, chỉ là không muốn để đệ đệ lo lắng mà thôi.
- Tỷ, ngươi thành thật nói cho ta biết đi, phụ thân có phải đi Trương gia trong quận La Giang gây sự phải không?
Trương gia, Võ đồng trong gia tộc này chính là người đã đánh chết Tần Vô Song, là một danh gia vọng tộc, thực lực hùng hậu, bối cảnh lại thâm sâu, hàn môn suy bại như Tần gia căn bản không có khả năng chống lại.
- Không phải, cha nói là ra ngoài một chút, nhưng người không có nói là đi đâu…
Tần Tụ nhắc đến phụ thân trong lòng lại càng lo lắng.
Vũ Tinh Hà đứng lên nói:
- Tỷ, ta giờ cũng không chết, tỷ gọi hạ nhân ra ngoài tìm một chút, kiếm ông ta về đi.
Hắn từ ký ức của Tần Vô Song đã biết phụ thân Tần Liên Sơn bề ngoài mặc dù nho nhã, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ hiếu thắng, ông ấy đối với gia tộc, đối với con cái trong nhà thì còn quan tâm hơn cả tính mạng của mình.
Ông ấy lần này ra ngoài, nhất định là có ý định… Ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện lớn gì thì tốt, Tần gia trang hiện nay suy yếu vô cùng, không chịu nổi sóng gió đâu.
Bất tri bất giác, Vũ Tinh Hà phát hiện bản thân mình không ngờ lại chủ động thay Tần Vô Song gánh vác trán… (thực sự là mình đéo biết chỗ này thiếu cái gì… ai biết chỉ ta với! :D)