Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sáng hôm sau.
Dưới bài viết đó có thêm không ít bình luận, từ người hầu đến hộ vệ đều góp mặt.
Vào lúc nhìn những bình luận kia, cô mới chợt phát hiện bất tri bất giác cô và Tư Dạ Hàn đã hòa cùng một nhịp thở rồi.
Diệp Oản Oản tiện tay lướt wechat, lại thấy Tư Dạ Hàn trước nay chưa từng đăng gì đột nhiên cũng đăng một bài viết mới.
[ Quãng đời còn lại nguyện em tài sắc kiêm thu. ]
"Phụt!"
Tài sắc không phải là anh sao?
Câu này có nghĩa là nguyện quãng đời còn lại của cô thu nhận anh ấy ư?
Thật là... Một lời chúc phúc cảm động mà...
Loading...
Sau khi rửa mặt, Diệp Oản Oản muốn xuống lầu tìm Tư Dạ Hàn, vừa đi ngang qua cửa thư phòng đã gặp một người bước từ trong ra.
"Diệp tiểu thư, chào buổi sáng." Tần Nhược Hi ôm một chồng văn kiện, nhìn thấy Diệp Oản Oản cũng không có biểu cảm khác thường nào.
"Nghe nói Diệp tiểu thư chuẩn bị quay một bộ phim mới đúng không? Nếu có gì cần hỗ trợ có thể liên hệ tôi bất kì lúc nào." Tần Nhược Hi thân thiện nói.
"Cảm ơn, không cần."
"Ừ, cũng đúng, tôi nghĩ A Cửu chắc chắn đã an bài thỏa đáng, là tôi lo nhiều rồi."
Chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướng lên, như cười như không nhìn thoáng qua Tần Nhược Hi.
Câu này có nghĩa là nói cô chỉ biết dựa vào Tư Dạ Hàn.
Kiếp trước cũng giống vậy, lúc ấy cô đã từng nghĩ sẽ tự độc lập, không muốn mỗi ngày đều ngồi ngây ngốc trong nhà, khi đó Tư Dạ Hàn đầu tư cho cô vài hạng mục để cô chơi đùa, đáng tiếc cuối cùng tất cả đều lỗ sạch vốn.
Vấn đề này sau đó luôn bị người của Tần Nhược Hi đem ra bàn luận, nói cô không đủ năng lực để đảm nhận vị trí chủ mẫu.
"Tần tiểu thư quả thật lo nhiều rồi." Diệp Oản Oản đáp một câu rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng khuynh thành của thiếu nữ, đáy mắt Tần Nhược Hi dần dần trầm xuống.
A Cửu không phải người chỉ nhìn sắc đẹp, người đàn bà này rốt cuộc là ai...
...
Truyền thông Quang Diệu.
Sau khi đến công ty, Diệp Oản Oản mở cuộc họp giới thiệu Diệp Mộ Phàm cho mọi người.
"Vị này là tổng giám đốc bộ phận tạo hình mới nhậm chức của chúng ta."
Diệp Mộ Phàm đứng lên: "Chào mọi người, tôi họ Diệp, có thể gọi tôi là Felix, về sau là đồng nghiệp, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Trong khoảng thời gian này, dưới sự điều chỉnh mạnh tay của Diệp Oản Oản, không khí của công ty đã có sự thay đổi rất lớn.
Nói trắng ra là lợi ích quyết định tất cả, người dưới quyền có phục cô hay không đều phải xem cô dẫn họ kiếm nhiều tiền hơn hay không.
Mà tình huống trước mắt thì uy tín của Diệp Oản Oản vẫn rất cao.
Cho nên dù cô mang một tổng giám đốc bộ phận tạo hình không rõ lai lịch đến đây, mọi người cũng đều không có ý kiến, tất cả đều tỏ vẻ hoang nghênh, huống chi trang phục từ đầu đến chân và khí chất của Diệp Mộ Phàm quả thật rất dọa người.
"Hoan nghênh hoan nghênh!"
"Hoan nghênh thầy Felix!"
...
Sau khi Diệp Thiệu Đình rớt đài, Diệp Mộ Phàm cũng rời khỏi cái vòng này, đã qua hai năm, người trong vòng hầu như đều quên mặt quên tên của anh.
"Được, về sau bộ phận tạo hình sẽ do thầy Felix quản lí, mọi người làm quen với nhau đi, nếu có vấn đề gì về tạo hình đều có thể trực tiếp đi tìm anh ấy!"
Sau khi dặn dò một phen, Diệp Oản Oản gọi riêng Diệp Mộ Phàm vào văn phong, giới thiệu cặn kẽ cho anh về tình trạng trước mắt của công ty.
"Lạc Thần không cần bận tâm, cậu ấy sẽ hoàn toàn phối hợp với anh. Cung Húc tuy rằng có nhà tạo mẫu và trang điểm riêng, nhưng căn bản chỉ để trưng cho đẹp mà thôi, trước giờ cậu ta muốn mặc gì thì sẽ mặc nấy, anh nên đặt biệt chú ý cậu ta hơn một chút." Diệp Oản Oản dặn dò đối tượng cần "chú ý" trọng điểm.
"Không thành vấn đề."
"Bên tổng công ty có mấy bộ phim lớn chưa tuyển được người tạo mẫu, em đã đề cử anh, nhưng việc em có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi."
"Như vậy đã đủ rồi."
Diệp Oản Oản gật gật đầu, sau đó cười cười, đưa di động đến trước mặt Diệp Mộ Phàm: "Anh xem cái này đi."
"Cái gì vậy?" Diệp Mộ Phàm thuận theo tầm mắt của Diệp Oản Oản nhìn sang, kết quả lại thấy trong di động là một tin tức về Trầm Mộng Kỳ...